Chương 16 - Ngọc Vỡ

16.

Ta có chút cạn lời, chỉ giải thích bằng dăm ba câu.

“Ta chỉ vô tình gặp Khúc cô nương mà thôi, nàng ta tự trượt chân ngã, không liên quan gì tới ta.”

Thái tử hơi khựng lại, quay đầu nhìn Khúc Anh: “A Anh, là như vậy sao?”

Khúc Anh không biết từ lúc nào lại bắt đầu khóc, nàng ta khóc nức nở, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Xem ra, giống như là ta bắt nạt nàng ta đến mức nàng ta không dám nói.

Vẻ mặt Thái tử có vẻ tức giận, thế nhưng rất nhanh đã biến mất, hắn nhẹ nhàng nói: “Khương cô nương, không ngờ ngươi là người như vậy. A Anh lá gan nhỏ, bản tính lại thuần thiện, từ trước đến nay chưa từng gây sự với bất cứ ai. Ngươi xin lỗi nàng, việc này cô sẽ không truy cứu nữa.”

Khúc Anh nhỏ bé giấu tay vào trong ống tay áo, lại rụt rè mà nhìn qua.

Một trận gió lạnh thổi qua mặt, ta ngước mắt, tỉ mỉ mà nhìn nàng ta vài lần, nàng ta vẫn giống như lần đầu tiên khi ta gặp nàng ta.

Khi đó đôi mắt của nàng ta vẫn còn trong veo, ở kinh thành chưa được bao lâu, đã học được những thủ đoạn xấu xa này rồi sao?

Ta không có ý muốn tranh đấu với nàng ta, thế nhưng ta cũng sẽ không để cho bất cứ ai ngược đãi mình, ta bèn thuận theo mà xin lỗi:

“Thật xin lỗi, là lỗi của thần nữ. Sớm biết Khúc công nương nhát gan như vậy, thần nữ sẽ không đi bộ dọc theo bờ không, sẽ không cẩn thận mà gặp nàng ta.”

Sau này, cho dù Khúc cô nương có đi đâu, thần nữ nhất định sẽ đi đường vòng ba dặm, sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của Khúc cô nương.”

Một tràng những lời nói châm chọc của ta đã thành công khiến cho hai vị trước mặt ngẩn người.

Có lẽ là hình ảnh đích nữ thế gia của ta đã ăn sâu vào lòng người, sâu đến nỗi bọn họ không rằng ta cũng sẽ dùng những lời lẽ sắc nhọn đó để đả thương người như vậy.

Thực ra đến chính bản thân ta cũng không ngờ tới. Phát hiện bản thân gần đây càng ngày càng có chút không kiêng nể gì, thế nhưng, như vậy cũng khá tốt.

Ta mỉm cười: “Để xin lỗi, ta sẽ sai người giúp ngươi hái bông hoa mận đó nhé.” Ta nói với Khúc Anh.

Sai Bảo Châu đi tới đủ gần để hái lấy bông hoa mận kia, Bảo Châu làm bộ làm tịch vặn vẹo cơ thể nửa ngày, cuối cùng cũng đã hái hoa mận xuống, sau đó “Ai nha!” mà trượt chân một cái, ngã bẹp nằm trên đống tuyết trắng.

Ta tận mắt trông thấy muội ấy len lén tự véo vào đùi, trong mắt lập tức rưng rưng rơi nước mắt, muội ấy tủi thân nhìn ta mà nói:

“Tiểu thư, có người hù dọa ta, hại ta bị ngã rồi, người phải làm chủ cho ta.”

Sau đó mở to mắt giấu đầu hở đuôi mà nhìn về phía Khúc Anh đang đứng một bên.