Chương 1 - Ngọc Vỡ

[FULL] Ngọc Vỡ

Tác giả: Tiểu Nhiêu

Đề cử: Yêu Phi Họa Quốc

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Hoàng hậu của trẫm và Thái phó rất thân thiết, cả triều đình lẫn hậu cung đều nói rằng họ đã sớm vụng trộm với nhau.

Mà nàng thậm chí chẳng buồn giả vờ trước mặt trẫm.

Trẫm cưng chiều nàng ba năm, nàng biết trẫm sẽ không trách phạt nàng.

Nàng không kiêng nể gì cả.

Dù sao họ cũng là thanh mai trúc mã, là trẫm cố tình ép nàng cưới.

Nhưng không sao cả, vì trẫm sắp chết rồi.

1

Gần đây, trẫm cảm thấy đặc biệt lạnh nhạt với Hoàng hậu. 

Trẫm đã lén thấy nàng gặp Giang Trầm Tự, nụ cười của nàng dịu dàng đến mức đôi mắt cong cong, còn tự nhiên dựa vào vai hắn đầy thoải mái. 

Hoàn toàn khác xa với dáng vẻ lạnh lùng khi đứng trước mặt trẫm. 

Mà mùi hương của Giang Trầm Tự bám trên người nàng ngày càng nồng, nó nồng đến mức trẫm không thể cố ý phớt lờ được nữa.

Trẫm giả vờ vô như tình hỏi nàng: “Gần đây hoàng hậu đã thay đổi loại hương thơm khác sao?”

Trẫm muốn nhắc nhở nàng rằng mùi hương này quá rõ ràng. 

Hương liệu mà Giang Trầm Tự dùng là độc nhất, vừa trong trẻo lại tao nhã. 

Nhưng nàng chỉ hơi né tránh ánh mắt của trẫm, mặt đỏ lên, khẽ nói: “Vâng, thần thiếp thấy thơm nên đã thay đổi.”

Tâm trạng của trẫm vừa bình ổn đã bị khuôn mặt đỏ bừng của nàng khiến cho nổi giận trở lại. Trẫm đột ngột ném chén trà trong tay xuống, lạnh lùng nói:

“Trẫm thấy không thơm.”

“Thay đi.”

Hoàng hậu ngơ ra một chút, sau đó bình thản gọi người đến dọn dẹp, nàng nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không muốn thay.”

“Thần thiếp thích.”

Trẫm nhìn nàng rất lâu.

Cuối cùng không nói một lời, đứng dậy rời đi.

Hoàng hậu cũng không níu kéo trẫm.

Trẫm biết, nàng không quan tâm đến trẫm.

Nên cũng không quan tâm đến cảm xúc của trẫm.

Trẫm đã chiều chuộng nàng ba năm, nàng biết trẫm sẽ không trách phạt mình.

Nàng không sợ hãi gì cả.

Liễu Như Nhi, trẫm từng nghĩ có thể chờ đến khi ngươi yêu trẫm.

Nhưng không được rồi, vì trẫm sắp chết rồi.

2

Ngự y nói rằng trẫm nhiều nhất cũng chỉ còn sống được nửa năm nữa thôi.

Trẫm không nói với ai, chỉ lặng lẽ sắp xếp một vài chuyện sau khi trẫm băng hà.

Thời gian trở nên vô cùng quý báu, nên trẫm bắt đầu ít đến cung của Liễu Như Nhi hơn. Đặc biệt là sau hôm trẫm rời đi với vẻ không vui đó, trẫm đã không tìm đến nàng suốt bảy ngày.

Liễu Như Nhi bắt đầu hoảng sợ.

Cũng đúng thôi, dù sao thì trước kia, bình thường có bảy ngày thì trẫm cũng đã đến cung của nàng suốt tận năm ngày rồi. 

Sáu cung khác vì sự sủng ái của trẫm dành cho nàng mà bị bỏ quên, như thể không hề tồn tại.

Dù bận rộn với công việc triều chính, song trẫm vẫn luôn dành thời gian gửi tặng những món trang sức mà nàng thích.

Trẫm chưa bao giờ để nàng phải chịu thiệt thòi.

Có lẽ, nàng nghĩ rằng trẫm đã nổi giận, nên đây là lần đầu tiên nàng cho người gửi đến một bát canh hạt sen mà trẫm thích uống.

Cung nữ của nàng nói: “Hoàng thượng, nương nương vì nấu bát canh này nên đã bị bỏng tay.”

Trẫm dừng lại một chút: “Nàng ta tự tay làm sao?”

“Vâng, thưa hoàng thượng.”

Sau khi cung nữ rời đi, trẫm lặng thinh nhìn bát canh đó.

“Phúc Thắng, gọi Xuân Lý đến đây.”

Xuân Lý không để trẫm đợi lâu, nàng quỳ dưới đất, trong ánh mắt hiện lên một chút thương hại.

Trẫm giả vờ như không nhận ra, ngón tay mân mê chiếc chén ngọc chứa canh hoàng hậu cho người đem đến, giọng nói lạnh nhạt: “Nói đi.”

Xuân Lý cúi đầu: “Trong bảy ngày gần đây, hoàng hậu đã gặp Giang Thái Phó năm lần, lần cuối cùng là hôm nay.”

“Trong bảy ngày gần đây, hoàng hậu đã gặp Giang Thái Phó năm lần, lần cuối cùng là hôm nay. Hoàng hậu đã than thở với Giang Thái Phó rằng ngài đang giận nàng, sợ rằng từ nay về sau ngài sẽ lạnh nhạt với nàng. Nàng hỏi Giang Thái Phó nên làm thế nào.”

“Giang Thái Phó khuyên nàng hãy dỗ dành ngài.”

“Hoàng hậu vốn không muốn, nhưng vì Giang Thái Phó dùng lời dịu dàng khuyên nhủ, nên nàng mới gật đầu.”

Trẫm giả vờ không nghe thấy, chỉ hỏi: “Bát canh này thực sự do hoàng hậu tự tay làm sao?”

Xuân Lý sững sờ: “Vâng.”

“Vậy tay nàng ấy thực sự bị thương sao?”

“...Vâng.”

“Vậy chuẩn bị xe, trẫm đi thăm hoàng hậu.”

Đi được vài bước, trẫm lại dặn Phúc Thắng: “Gi/ết Xuân Lý đi.”

Phúc Thắng cũng không hỏi nhiều: “Vâng.”

Không phải bất kỳ ai cũng có tư cách để thương hại bậc đế vương. 

Dù có thương hại, cũng nên giấu cho kỹ.