Chương 4 - Ngốc Tử Gả Cho Thái Tử

Từ sau khi rời khỏi ngôi miếu hoang, ta không ngủ ngon giấc lần nào.

Ta nghĩ nhiều ngày, cảm thấy vẫn là trong lòng Lý Yển ngủ ngon nhất.

Bàn tay trên đầu ta khựng lại.

Ta chớp mắt nhìn chàng.

Hồi lâu sau, ta mới nghe chàng đáp khẽ:

“Được.”

Ta mừng rỡ nhảy cẫng lên, vội vàng ôm lấy con mèo từ tay Thanh Sơn.

“Phu quân là tốt nhất!”

Ta dụi mặt vào con mèo nhỏ, vừa cười vừa nói:

“Duyện Châu cũng tốt lắm, ta thích Duyện Châu!”

9

Ngày thứ hai sau khi chúng ta đến Duyện Châu, trong nhà bỗng có rất nhiều khách đến.

Nghe bà vú nói, những người đó đều là quan lại ở Duyện Châu.

Có người đến vào ban ngày.

Có người đến vào ban đêm.

Dường như so với khi còn ở Đông cung, Lý Yển còn bận rộn hơn.

Ta ôm mèo, ngồi trong sân ngắm tuyết đọng trên cành cây.

Bà vú đi đến, khoác cho ta một chiếc áo choàng lông mềm mại.

“Tiểu thư, hôm nay có muốn ra ngoài dạo không?”

Mắt ta sáng lên:

“Thật sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Duyện Châu không giống kinh thành.

Đường phố vô cùng vắng vẻ.

Ngoài vài người ăn xin co ro trong góc tường, hầu như không có ai.

“Duyện Châu rét mướt quanh năm.”

Bà vú dẫn ta vào một cửa hàng, “Chỉ có thể làm ăn trong nhà mà thôi.”

Ta nghe mà chẳng hiểu rõ lắm.

Hóa ra là một quán ăn.

Bên ngoài yên ắng, chẳng có một tiếng động.

Nhưng vừa bước vào, liền ồn ào náo nhiệt.

Bà vú kéo ta ngồi xuống một bàn, gọi vài món ta thích ăn.

Cầm đũa trên tay, ta tò mò quan sát xung quanh.

Chợt nghe bàn bên cạnh có người bàn luận.

“Lão già râu bạc ở phía Tây thành đúng là có bản lĩnh, bệnh đau đầu mười mấy năm của vợ lão Vương, uống một thang thuốc là khỏi.”

“Thật sao?”

Bệnh đau đầu?

Ta lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn bọn họ chằm chằm:

“Các vị nói người đó có thể chữa khỏi bệnh đau đầu sao?”

Bọn họ nhìn nhau, sau đó cười nói với ta:

“Đương nhiên rồi, đó là thần y mà!”

Mắt ta sáng lên.

Thần y!

Mấy ngày trước, ta cũng nghe Thanh Sơn nhắc đến một vị thần y vô cùng lợi hại ở Duyện Châu.

Nếu tìm được ông ấy, chẳng phải có thể chữa khỏi bệnh đau đầu của Lý Yển sao?

“Các vị có thể đưa ta đến gặp ông ấy không?”

Ta nhờ họ.

Dân Duyện Châu hẳn đều là người tốt.

Nghe ta nói, bọn họ chẳng hỏi thêm, lập tức đồng ý dẫn ta đi.

Ta quay đầu nhìn lại, bà vú đi vệ sinh vẫn chưa về.

“Đi nhanh thôi, chậm sẽ không tìm được.”

Có người thúc giục.

Ta liền gật đầu, bước theo họ.

Họ dẫn ta đi rất lâu, cuối cùng dừng trước một hiệu thuốc.

Có người quay đầu hỏi ta:

“Thần y này rất đắt đỏ, ngươi có tiền không?”

Ta đương nhiên có.

“Chừng này đủ không?”

Ta mở túi tiền ra cho họ xem.

Bọn họ lại nhìn nhau, rồi cười cười, dẫn ta vào trong.

Thần y kia quả nhiên lợi hại.

Ta chỉ vừa kể bệnh trạng của Lý Yển, ông ấy đã lập tức kê đơn thuốc.

Ta đổ hết tiền trong túi ra, vui mừng ôm đơn thuốc chuẩn bị quay về.

Nhưng chưa kịp ra cửa, liền bị người chặn lại.

“Cô nương, vậy là đi sao?”

Một người trong nhóm ban nãy nhìn ta, cười cợt, ánh mắt quét từ trên xuống dưới.

“Không ở lại chơi với bọn ta một lát à?”

Ta lắc đầu:

“Hôm nay không chơi.”

Ta phải nhanh chóng về đưa thuốc cho Lý Yển uống.

“Không phải do ngươi quyết định.”

Có kẻ cười khẩy hai tiếng, nhào về phía ta.

Gói thuốc trên tay ta rơi xuống đất.

Ta tức giận:

“Các ngươi làm gì vậy?”

Ta vội vàng nhặt thuốc lên, ôm chặt vào ngực, “Ta không thích các ngươi, không muốn chơi cùng!”

Bọn họ nghe vậy, cười phá lên.

Từng người từng người tiến gần lại.

Thần y râu bạc ban nãy không biết đã trốn đi đâu.

Ta bị bọn chúng ép lùi dần về phía sau.

Có kẻ giật áo choàng của ta xuống.

Lại có kẻ nắm chặt tay ta.

Thuốc lại rơi xuống đất, cổ tay bị siết chặt đến đau đớn.

Ta vừa tức giận vừa hoảng loạn, không biết phải làm gì.

Đang luống cuống đá loạn xạ, cửa hiệu thuốc bỗng “RẦM” một tiếng bị đá tung.

Ta nức nở ngẩng đầu.

Nhìn thấy người đứng trước cửa.

Là Lý Yển.

Sau lưng chàng, tuyết trắng rơi lặng lẽ.

Gió lạnh quét qua khiến ta rùng mình.

Nhưng lạnh hơn cả tuyết trời, chính là vẻ mặt của chàng.

Không cau mày, nhưng lại khiến ta cảm nhận được sự giận dữ của chàng.

“Ngươi là ai—”

Tên đang giữ chặt ta còn chưa nói hết câu, Lý Yển đã vung tay chém một chưởng, đánh hắn ngã xuống đất.

Những kẻ còn lại lập tức hốt hoảng, buông tay ta, định bỏ chạy.

Nhưng không ai có thể thoát.

Lý Yển rút dao găm từ trong tay áo, từng nhát, từng nhát, gọn gàng lấy mạng bọn chúng.

M,áu tươi văng ra, bắn lên áo chàng.

Giữa trời tuyết trắng, chàng chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, nhưng trên người lại vấy đầy đỏ thẫm.

Ta nức nở gọi chàng:

“Phu quân.”

Chàng thu dao lại, xoay người nhìn ta.

Ánh mắt lạnh băng.

Chắc là ghét ta ngu ngốc quá.

Ta lập tức cúi xuống nhặt gói thuốc lên, giơ ra trước mặt chàng như hiến vật quý:

“Chàng xem, ta tìm được thần y rồi! Đây là thuốc chữa bệnh đau đầu, uống xong là sẽ không đau nữa!”

Chàng nhìn gói thuốc trong tay ta, lông mi dài khẽ run.

Có lẽ là do ta vừa khóc quá nhiều, nên vừa định cười với chàng, chân đã mềm nhũn, loạng choạng ngã về sau.

Lý Yển nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy ta.

Chàng dùng áo choàng quấn ta lại, ôm chặt trong lòng, bước ra khỏi cửa hiệu thuốc.

Bà vú lúc này mới hớt hải chạy đến.

Vừa thấy cảnh tượng trong phòng, bà lập tức hít một hơi lạnh.

Lý Yển nghiêng đầu, sắc mặt lạnh băng:

“Đây là cách bà chăm sóc nàng ấy sao?”

Ta kéo nhẹ vạt áo chàng, nhỏ giọng nói giúp bà vú:

“Không phải lỗi của bà ấy, là ta tự chạy ra ngoài. Nếu muốn phạt, thì phạt ta đi.”

Chàng cúi xuống nhìn ta.

Ánh mắt thoáng dịu lại, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt:

“Vậy thì phạt nàng, từ nay về sau không được rời ta nửa bước.”

Ta sững sờ.

Chẳng phải đây là thưởng sao?

10

Ta bị lừa rồi.

Vị thần y kia là giả.

Thuốc chữa đau đầu mà ta lấy cũng là giả.

Nhưng Lý Yển chẳng hề bận tâm, chỉ bảo từ ngày hôm sau ta phải ở trong thư phòng với chàng, không được đi đâu nữa.

Chàng còn sai Thanh Sơn kê cho ta một chiếc bàn thấp bên cạnh, chuẩn bị đầy đủ bút mực giấy nghiên.

Lúc đầu, ta còn chơi rất vui.

Nhưng sau khi ngáp không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ta ngủ quên mất.

Trong mơ, ta đang ăn bánh quế hoa thơm ngọt, đột nhiên có kẻ cướp mất.

Ta vội vàng đưa tay giành lại, nhưng đầu óc lại trĩu xuống.

Mơ màng mở mắt, ta liền thấy gương mặt của Lý Yển ở ngay trước mắt.

Chàng có chút bất đắc dĩ, một tay đỡ lấy đầu ta, ánh mắt liếc qua bức tranh ta vẽ loạn trên bàn.

Ta lập tức tỉnh táo, nhanh chóng giấu bức tranh mình lén vẽ chàng ra sau lưng.

Lý Yển nhìn thoáng qua phía sau ta, trên mặt hiện lên một tia cười mơ hồ, giọng nói trầm thấp:

“Hôm nay học viết chữ đi.”

Ta chưa nghe rõ, vội vàng gật đầu.

Chàng liền đứng dậy, từ giá sách bên cạnh lấy xuống một quyển sách.

“Viết xong hai trang này rồi mới được ăn cơm.”

Chàng lật ra hai trang, đặt lên bàn trước mặt ta.

Ta nhìn chằm chằm vào chữ trên đó.

Chỉ nhận ra được vài chữ, nhưng nhìn thôi đã thấy khó viết rồi.

Ngước mắt lên, ta nhìn chàng đầy mong chờ, hy vọng chàng có thể nới lỏng một chút.

Không ngờ chàng lại quay người rời đi, đến cửa mới dừng lại, ngoái đầu nhìn ta:

“Viết xong thì ở yên trong này, không được đi đâu hết.”

Ta bĩu môi, gật đầu.

Sau một canh giờ, ta cuối cùng cũng viết xong hai trang, nét chữ xiêu vẹo, méo mó.

Bà vú nhìn chữ ta viết, lặng lẽ lắc đầu.

Còn ta thì vô cùng hài lòng.

“Phu quân sao còn chưa về?”

Vừa ngắm nghía chữ mình viết, ta vừa hỏi bà vú.

Bà vú im lặng một lát, rồi đáp:

“Công tử đang tiếp khách ở tiền sảnh.”

Lại có khách đến.

Ta gật gù, đứng dậy.

“Tiểu thư muốn ra ngoài?”

Bà vú nghiêng người hỏi.

Ta cầm tờ giấy trên bàn lên, cười tươi lách qua bà:

“Ta đi khoe với phu quân chữ của ta đây.”

Viết xong nhanh thế này, chắc chắn chàng sẽ khen ta.

Chưa kịp để bà vú nói gì, ta đã chạy ra ngoài.

Từ thư phòng đến tiền sảnh khá xa.

Vừa chạy đến gần tiền sảnh, ta đã thấy một bóng dáng quen thuộc bên trong.

Thanh Sơn lại chặn ta ở cửa.

“Lăng Viễn!”

Ta đứng ngoài cửa, gọi to.

Người trong sảnh nghe thấy tiếng ta, quả nhiên quay đầu lại.

Là Lăng Viễn, tùy tùng bên cạnh phụ thân.

Thấy ta, chân mày đang nhíu chặt của hắn giãn ra, ánh mắt hiền hòa, khẽ gọi:

“Tiểu thư.”

“Thấy tiểu thư bình an, nô tài cũng yên tâm rồi.”

Hắn hướng về phía Lý Yển cúi người thi lễ, nói tiếp:

“Chuyện này, nô tài sẽ báo lại cho lão gia.”

Nói xong, hắn quay sang ta, cũng cúi người hành lễ.

Ta vui vẻ hỏi hắn:

“Sao ngươi lại đến đây?”

“Tất nhiên là để thăm tiểu thư.”

Giọng hắn ôn hòa, “Tiểu thư ở đây có tốt không?”

Ta gật đầu:

“Ta tốt, phu quân cũng tốt.”

Lúc này, Lý Yển cũng bước ra, đứng bên cạnh ta.

Lăng Viễn nhìn chàng một cái, khẽ cười:

“Vậy thì tốt.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ta nhìn theo bóng hắn, bĩu môi:

“Ta còn chưa hỏi phụ thân có khỏe không nữa.”

“Nàng viết xong chữ rồi?”

Giọng Lý Yển vang lên trên đỉnh đầu.

Ta thu lại ánh mắt, mở tờ giấy trong tay ra, chìa về phía chàng:

“Viết xong rồi, ta viết rất nhanh phải không?”

Ánh mắt chàng rơi xuống chữ ta viết, khóe miệng khẽ giật giật.

Một lát sau, chàng mới nhìn ta đang cười rạng rỡ, nhẹ nhàng thở dài:

“Thôi vậy, từ từ rồi học.”

11

Có vẻ như Lý Yển rất hứng thú với việc dạy ta viết chữ.

Ngày nào cũng giữ ta lại trong thư phòng để luyện chữ.

Viết đến mức tay ta đau nhức.

“Hôm nay có thể không viết được không?”

Ta nhìn chàng đầy mong đợi.

Chàng xoa trán, có vẻ hơi mệt.

Mắt ta sáng lên, lập tức chạy qua, giúp chàng xoa đầu:

“Chàng đau đầu à? Ta xoa cho chàng nhé?”

Chàng liếc nhìn ta:

“Không đau tay nữa?”

“Không đau! Không đau! Ta có thể xoa cho chàng cả ngày!”

Chỉ cần không phải viết chữ là được.

Lúc này, Thanh Sơn từ ngoài bước vào.

Nhìn thấy ta đang xoa đầu cho Lý Yển, hắn hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lờ đi.

Hắn nhìn Lý Yển, thấp giọng bẩm báo:

“Chủ tử, người đến rồi.”

Lý Yển gật đầu.

Thanh Sơn nghiêng người, để lộ một ông lão râu bạc bước vào.

Vừa nhìn thấy ông ta, ta sững sờ.

Là một vị thần y khác.