Chương 2 - Ngốc Tử Gả Cho Thái Tử
Ta ngẩng đầu nhìn bà:
“Vậy chàng là ai?”
“Là Lý Yển.”
Ta vẫn không hiểu.
Lý Yển vốn dĩ vẫn là Lý Yển mà.
Hôm ấy, ta chờ trong Tần Chính Điện rất lâu rất lâu, cuối cùng có người đưa chàng trở về.
Chàng đầy người là m,áu, khiến ta nhất thời chẳng biết phải làm sao.
Chỉ có thể mở to mắt nhìn người ra ra vào vào.
Cuối cùng, khi cung nữ thay chàng y phục sạch sẽ, tất cả mới lui ra ngoài.
“Ngươi khóc cái gì?”
Nằm trên giường, Lý Yển nghiêng đầu nhìn ta.
Ta hít hít mũi, giọng nghẹn ngào:
“Chàng có đau không?”
Lông mi chàng run lên, đôi mắt đen sâu hun hút.
“Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao?”
Chàng kéo ta lại gần, một tay siết chặt cổ ta, giọng trầm thấp:
“Phụ thân ngươi gả ngươi cho ta có ý gì, ngươi không rõ sao?”
Ta sững người.
Rồi gật đầu.
“Ta biết.”
Ta nghẹn ngào, nhỏ giọng nói, “Là vì ta nói với phụ thân, ta thích chàng, ta nguyện ý gả cho chàng.”
Đôi mắt chàng khẽ động, siết tay lại rồi lại buông lỏng.
Ta bò lên người chàng, rụt rè hỏi câu mà từ đêm tân hôn đã muốn hỏi:
“Thái tử điện hạ, có phải chàng chê Dao Dao ngốc, nên không muốn cưới ta?”
4
Lý Yển không nói gì.
Ta lại ngước mắt lên, liền thấy chàng đã ngủ rồi.
Ta bĩu môi, nhẹ nhàng rời khỏi người chàng, cẩn thận nằm xuống bên cạnh.
“Người ta nói, từ nay không thể gọi chàng là Thái tử điện hạ nữa.”
Ta nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn chàng, “Vậy sau này, ta gọi chàng là phu quân, có được không?”
Chàng nhắm mắt, hàng mi dài tựa như khẽ rung động.
Chỉ có nhịp thở đều đều của chàng là hồi đáp ta.
“Chàng không nói, ta xem như chàng đồng ý rồi.”
Không biết là vì thích danh xưng “phu quân” này, hay vì hài lòng với sự thông minh của mình.
Nói xong, ta che miệng, bật cười ngây ngốc.
Cười mãi, cười mãi, ta lại ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh lại, bên ngoài đã vang lên tiếng huyên náo.
Bên cạnh, Lý Yển vẫn chưa tỉnh dậy.
Ta rón rén chạy ra ngoài, liền thấy trước cửa điện xuất hiện mấy cung nhân lạ mặt.
“Các ngươi là ai?”
Ta đứng trước cửa Tần Chính Điện, vừa để bà vú chỉnh lại búi tóc lỏng lẻo, vừa trừng mắt nhìn đám người kia.
Cung nhân cầm đầu thấy ta, nhếch môi cười, nhưng nụ cười vô cùng khó coi.
“Nô tài là người hầu cận của bệ hạ, hôm nay phụng khẩu dụ đến đây.”
Hắn cố ý nâng cao giọng, quay vào trong điện nói:
“Tội dân Lý Yển bị đày đến Duyện Châu, lập tức lên đường, không được nán lại kinh thành.”
Nói xong, hắn lại nhìn ta:
“Bệ hạ còn nói, Thừa tướng vì nước dốc hết tâm huyết, tiểu thư là thiên kim của Thừa tướng, chỉ cần Lý Yển viết giấy hòa ly, tiểu thư liền có thể bình yên quay về phủ Thừa tướng.”
Ta chớp mắt.
“Giấy hòa ly là gì?”
Ta quay đầu hỏi bà vú.
Bà vú có chút khó xử, khẽ nói bên tai ta:
“Là thứ cắt đứt quan hệ giữa tiểu thư và Lý Yển.”
Ta không muốn.
Nhưng chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.
Ta ngoảnh lại, liền thấy Lý Yển đứng trong điện.
Chàng chỉ mặc chiếc áo trong trắng hôm qua cung nữ thay cho, gương mặt tuấn tú tái nhợt như tuyết rơi tháng Chạp năm ngoái.
Ta vội vàng xoay người, định chạy đến bên chàng, lại quên mất bà vú đang búi tóc cho ta.
Tóc bị giật mạnh, đau đến nỗi nước mắt ta lăn quanh trong mắt.
“Lý Yển, bệ hạ niệm tình ngươi còn thương tích, đặc biệt cho phép ngươi dùng xe ngựa rời kinh, xe đã chờ sẵn ở cửa cung.”
Tên cung nhân đáng ghét kia thấy Lý Yển xuất hiện, giọng nói càng chua chát.
Lý Yển không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt dừng mắt trên người ta.
Chàng chăm chú nhìn búi tóc xộc xệch một bên của ta, chân mày hơi nhíu lại.
Có lẽ là cảm thấy ta thật ngu ngốc.
Nghĩ đến lời bà vú vừa nói, ta hoảng hốt, liền kéo tay áo chàng, lắc đầu:
“Phu quân, đừng hòa ly.”
Mắt chàng tối lại, phản chiếu gương mặt ta đầy hoảng loạn.
Chàng nhìn ta một lát, sau đó từ từ rút tay áo khỏi tay ta.
“Ngươi có biết Duyện Châu ở đâu không?”
Chàng nhàn nhạt hỏi.
Ta sửng sốt, theo bản năng quay lại nhìn bà vú.
Bà vú lập tức tiến lên kéo ta sang một bên.
Bà quỳ xuống trước mặt Lý Yển:
“Tiểu thư từ nhỏ thân thể yếu ớt, không chịu được giá rét phương Bắc, lão nô cả gan cầu xin ngài viết một tờ hòa ly.”
“Bà vú!”
Ta kinh ngạc nhìn bà.
Từ khi ta có trí nhớ, bà đã luôn bên cạnh ta.
Trước lúc mẫu thân qua đời, người dặn ta nhất định phải nghe lời bà vú.
Vậy nên, ta vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng bây giờ, bà vú lại muốn Lý Yển và ta hòa ly.
“Tiểu thư.”
Bà vú ôm lấy ta, đôi mắt đỏ hoe, “Lão gia muốn bảo vệ tiểu thư, người hãy nghe lời đi.”
Ta không hiểu.
Là bọn họ nói phu thê một thể.
Bây giờ muốn ta và Lý Yển hòa ly, cũng là bọn họ.
Ta sốt ruột, ngẩng đầu nhìn chàng.
Chàng nhếch môi cười lạnh, xoay người bước vào trong:
“Đã là thứ Thừa tướng muốn, ta tự nhiên không thể không cho.”
5
Lý Yển viết cho ta một tờ hòa ly.
Những chữ trên đó, ta không nhận ra hết.
Chỉ biết rằng, chữ chàng viết rất đẹp, giống như con người chàng vậy.
“Tiểu thư…”
Bà vú thấy ta lặng lẽ nhìn tờ hòa ly, không nói lời nào, liền đau lòng.
Ta cẩn thận cất nó đi, nghiêng đầu nói với bà:
“Bà vú, ta đói rồi, ta muốn ăn chè hạt sen bà làm.”
Bà sững sờ.
“Được được, lão nô đi nấu ngay.”
Bà liên tục đáp lời, xoay người bước ra ngoài, “Chịu ăn là tốt rồi, chịu ăn là tốt rồi.”
Đợi bà vú vừa đi, ta lập tức chạy vào trong điện.
Lục lọi một lúc, ta giấu tất cả những thứ mình thích vào trong áo.
Cuối cùng, nhân lúc cung nhân không để ý, ta lén trèo ra ngoài cửa sổ.
Tên cung nhân đáng ghét kia nói, xe ngựa đưa Lý Yển rời đi đang đợi ở cổng cung.
Ta từng đi qua đó vài lần.
Hơi xa.
Đến khi ta lẻn vào trong xe ngựa, chân đã hơi run rồi.
Ta co mình lại một góc, kéo tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên người.
Như vậy sẽ không ai phát hiện ra.
Không biết chờ bao lâu.
Bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân.
Một lát sau, có người lên xe.
Ta sợ đến nỗi nín thở, không dám động đậy.
Nhưng Lý Yển vẫn phát hiện ra ta.
Chàng vén chăn lên, thấy ta, đôi mày hơi động.
“Sao chàng biết ta trốn ở đây?”
Ta níu lấy góc chăn, nhỏ giọng hỏi.
Chàng như nghe thấy chuyện gì buồn cười, đưa mắt nhìn quanh xe:
“Ngươi nói xem?”
Ta không biết.
Rõ ràng ta không gây ra chút tiếng động nào.
Trước đây, khi chơi trốn tìm với bà vú, ta cũng trốn dưới giường như thế, mà bà ấy chẳng bao giờ tìm thấy ta.
Nghĩ lại, chắc là do Lý Yển thông minh hơn.
Ta vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo chàng, khe khẽ hỏi:
“Chàng đừng đuổi ta đi, có được không?”
Chàng cúi đầu nhìn ta.
“Ta rất ngoan, và ta cũng đã rất lâu rất lâu rồi không còn bệnh nữa, lời bà vú nói không phải thật đâu.”
Ta vừa nói vừa nhích lại gần chàng, “Chàng đưa ta cùng đi Duyện Châu, có được không?”
Chàng nhìn áo ta căng phồng vì nhét đồ, đôi mắt sâu thẳm như có vài ngôi sao rơi xuống.
“Đi Duyện Châu?”
Chàng hỏi.
Ta gật đầu.
“Ngươi biết đến Duyện Châu, sẽ không còn bánh ngọt để ăn, không còn xiêm y đẹp để mặc nữa?”
Chuyện này ta không biết.
Nhưng bánh ngọt sao có thể quan trọng bằng Lý Yển được?
“Không sao.”
Ta mím môi, “Sau này, ta không ăn nữa.”
Chàng nâng cằm ta lên, ánh mắt càng thêm sâu:
“Phụ thân ngươi sẽ không đồng ý.”
Ta chớp mắt, hốc mắt đỏ hoe.
“Ta thực ra đã lừa chàng.”
Ta mím môi, giọng mang theo chút nghẹn ngào, “Phụ thân ta chẳng hề thích ta, từ sau khi mẫu thân mất, ông ấy gần như chưa từng đến thăm ta.”
“Ta biết ông ấy chê ta quá ngốc, ông ấy thích muội muội thông minh hơn.”
Ta hít hít mũi, đôi mắt đáng thương nhìn chàng:
“Chàng cũng thích muội muội thông minh, nên mới muốn hòa ly với ta sao?”
Ngón tay chàng nhẹ nhàng lướt qua cằm ta, khóe môi hơi cong, mang theo ý cười khó đoán.
“Chuyện đó chưa chắc.”
Giọng chàng nhàn nhạt, nhưng lại dễ nghe vô cùng.
Ta không hiểu ý chàng.
Là chàng không chê ta ngốc, hay là chàng không thích muội muội?
Ta còn chưa kịp hỏi tiếp, ngoài xe bỗng vang lên giọng nam trầm thấp:
“Chủ tử, trong xe có tiếng động.”
Ta lập tức đưa tay bịt chặt miệng, lắc đầu nhìn chàng.
Lý Yển vén nhẹ rèm xe, liếc nhìn bức tường cao của hoàng cung, sau đó lãnh đạm nói:
“Không có gì, đi thôi.”
Ta nghiêng đầu nhìn chàng.
Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, những tia sáng xuyên qua rèm xe, rơi xuống sống mũi cao thẳng của chàng.
Không rõ chàng đang vui hay buồn.
Chàng buông rèm xuống, quay đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ.
“Ngươi tự đưa đến cửa, sau này đừng hối hận.”
6
Từ kinh thành đến Duyện Châu, đường xá rất xa.
Suốt chặng đường, Lý Yển hầu như không nói gì, chỉ có ta ríu rít không ngừng.
Chưa đầy một tháng, ta gần như đã kể hết mười sáu năm sống trong phủ Thừa tướng.
“Sau khi mẫu thân mất, chỉ có bà vú đối tốt với ta nhất.”
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve con búp bê vải trong tay.
Đây là bà vú may cho ta.
Ta nhẹ nhàng vuốt mặt búp bê, giọng lí nhí:
“Không biết bà vú có nhận được thư ta để lại cho bà ấy không.”
Lý Yển đang đọc sách, nghe vậy liền ngẩng đầu, hơi bất ngờ hỏi:
“Ngươi biết viết chữ?”
“Đương nhiên rồi! Mẫu thân dạy ta mà!”
Ta gật đầu chắc nịch, sau đó lại chột dạ, “Nhưng giờ quên gần hết rồi, chỉ còn nhớ viết mỗi tên của mình.”
Chàng hơi nhướng mày.
Ta còn chưa kịp nói tiếp, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại đột ngột.
Ta không đứng vững, liền ngã nhào vào lòng chàng, đầu đập mạnh, đau điếng.
“Bên ngoài là ai?”
Ngoài xe vang lên giọng hộ vệ của Lý Yển – Thanh Sơn.
Một giọng thô lỗ từ xa vọng đến:
“Ta là sơn tặc vùng này! Nếu muốn qua, để lại tiền bạc và nữ nhân!”
Lý Yển khẽ nhíu mày, nâng ta dậy.
Vừa mới đỡ ta ngồi ngay ngắn, chàng đã thản nhiên nói:
“Gi,et.”
“Tuân lệnh.”
Giọng Thanh Sơn vang lên dõng dạc.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng binh khí va chạm.