Chương 4 - NGỌC TRONG TIM
Bữa cơm sáng nhà ông Năm Cảnh hiếm khi đủ mặt, ông Năm và cậu cả trên huyện đã về kịp để tiễn vợ chồng cậu ba đi thành phố lại mặt. Cơm nước xong, lúc Mỹ Ngọc đang cắt trái cây sau bếp thì cậu cả - Hoài Sang bước vào.
“Mợ ba có nghe về cô Hạnh bạn thằng Phúc chưa?” Hoài Sang là người thẳng thắn nên đối với các vấn đề trong cuộc sống anh luôn vào thẳng vấn đề.
Tay Mỹ Ngọc thoáng khựng lại.
“Dạ em có nghe phong thanh, sáng nay ra chợ cũng được dịp gặp chị Hạnh một lần.”
“Nếu mợ ba chưa nghe kỹ vụ nhập viện thì để tui kể cho tường nhưng mợ ba đừng nói với tía má hen.”
Mỹ Ngọc ngẩng đầu nhìn Hoài Sang, nghĩ một lát cô gật đầu. Nói không tò mò là nói dối, nên khi có người bằng lòng kể rõ cô cũng rất muốn nghe.
“Đợt đó thằng Phúc nó bệnh thiệt, sốt xuất huyết nằm viện một tuần. Tui với nó ở trên bệnh viện huyện á, kể cho má với Út Trinh thì là kể sốt ba ngày vô nước biển nhưng thật ra nó bị sốt xuất huyết là do tui. Cách đó cỡ sáu, bảy bữa, tui dẫn nó đi canh ăn trộm ngoài ruộng, đi mấy đêm liền nên ủ bệnh hồi nào hổng hay. Tới lúc dẫn nó lên huyện thì tự nhiên nó sốt dữ quá nên đưa nó vô nhà thương gần đó luôn. Tía cũng biết nhưng ba tía con tui giấu má với Út Trinh, sợ má rầy.” Ngừng một lát Hoài Sang lại nói.
“Chắc mợ ba hổng tin sao có chuyện trùng hợp vậy, nhưng nói thiệt là tía con tui không biết hôm đó nhà cô Hạnh dọn đi. Ra viện nó còn ở trên huyện thêm hai bữa mới dìa đây. Mợ ba có nghe người ta đồn thì mợ ba cũng thông cảm, mợ ba hổng tin tui thì chắc mợ ba tin tía.”
“Dạ, anh hai nói sao em nghe vậy. Huynh trưởng như cha nên em tin lời anh hai mà.” Mỹ Ngọc đáp lời, môi mỉm cười, ánh mắt cũng vui vẻ hơn. Hoài Sang nghe vậy thì gật gù rồi đi ra ngoài. Ra khỏi bếp đi lên hành lang thì gặp Hoài Phúc đang đứng ở khúc quanh dẫn lên gian nhà chính. Hoài Sang mở lời:
“Anh nói rồi đó, mệt mày ghê. Sao không tự nói đi.”
“Em nói chắc cổ hổng có tin, đương sự mà giãi bày thì thành nguỵ biện mà anh.” Hoài Phúc bối rối, từ chiều khi thấy Mỹ Ngọc đứng ngay sau lưng Hoài Trinh anh đã để bụng chuyện này. Đúng thật là hoạ vô đơn chí, rõ ràng là vì ham chơi đi theo anh hai nên mới bị sốt xuất huyết vậy mà bị đồn thành thất tình. Anh còn chẳng biết mình có tình cảm với Hồng Hạnh khi nào.
…
Từ nhà ông Năm Cảnh lên thành phố không tính là xa nhưng xe cộ vất vả, lên đến nhà Mỹ Ngọc cũng đã nhá nhem tối. Gia đình sum hợp ăn bữa cơm, trong không khí vui vẻ đầm ấm. Trên bàn toàn những món Mỹ Ngọc thích ăn.
“Hai đứa đi đường xa mệt mỏi, ăn nhiều vô nhe con.” Bà Thanh gắp thức ăn cho con gái út ôn hoà nói.
Ánh đèn trong phòng ấm cúng, Hoài Phúc và Minh An đang kính rượu ông Hào. Khi đã quá chén, ông Hào bắt đầu tâm sự: “Cha chỉ có mỗi đứa con gái này, gia sản đủ nuôi nó ăn sung mặc sướng cả đời không hết. Nhưng người quân tử đã nói thì phải làm, cha hứa làm sui với tía con thì sẽ không nuốt lời. Con nể mặt cha, chăm sóc tốt nó nghe con.”
“Chú không thương nó thì anh thương, cô Út nhà này thiếu gì người muốn cưới. Anh chưa vừa mắt với chú đâu!” Minh An đã say, lời nói có phần lớn tiếng.
Bà Thanh và Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh mỉm cười.
Gương mặt Hoài Phúc đỏ bừng, cả người gần như ngồi không vững nhưng vẫn cố đứng lên rót rượu cho ông Hào và Minh An.
“Cha mẹ và anh cứ yên tâm, con không dám hứa gì cao sang nhưng con bảo đảm sẽ hết lòng yêu thương, bảo vệ em, không để nhà mình phiền lòng. Trước khi lên đây con cũng có thưa với tía má, sau này mỗi tháng vợ chồng sẽ lên thành phố một lần để cha mẹ đỡ nhớ thương em, cha mẹ muốn về dưới hồi nào cũng được. Gia đình của em cũng là gia đình của con.”
Thông tin này làm mọi người trên bàn ăn bất ngờ, bà Thanh không kìm được nước mắt khi biết mỗi tháng con gái về thăm nhà một lần. Người ta hay nói, lấy chồng thì phải theo chồng, mà con bà phải gả đi xa như vậy hồi đầu bà đã giận ông Hào mấy hôm vì lời hứa lúc xưa kia. Cũng may, ông Năm Cảnh có tiếng nhân đức, gia cảnh cũng sang giàu con bà sẽ không chịu khổ. Chứ bằng không, bà thà ép chồng làm kẻ thất hứa còn hơn để con gái út chịu cực cả đời. Mỹ Ngọc quay sang nhìn Hoài Phúc, trong ánh mắt chất chứa những cảm xúc không thể nói thành lời, có kinh ngạc, có vui mừng, có cả một chút rung động thoáng qua.
Ông Hào uống cạn ly rượu do Hoài Phúc rót, nói: “Rượu này ngon.”
Minh An nhìn Hoài Phúc chăm chăm rồi chủ động cụng ly với anh sau đó cũng uống hết rượu trong ly.
…
Trong lúc dọn dẹp bàn ăn, bà Thanh hỏi nhỏ: “Chuyện đó hai vợ chồng con bàn với nhau hả?” Bà Thanh đang nói đến chuyện về nhà mẹ đẻ mỗi tháng. Dẫu ông Hào thương yêu bà là vậy nhưng việc về nhà mẹ đẻ quá thường xuyên cũng khó, phải biết gả vào nhà chồng thì phải hầu chồng dạy con.. Hơn nữa, ông bà ngoại của Mỹ Ngọc cũng không bằng lòng vừa ý khi bà Thanh hay lui tới nhà mẹ đẻ sau khi thành hôn.
“Dạ không, anh xin phép tía má hồi nào con hổng hay.” Mỹ Ngọc nhỏ nhẹ đáp. Tay cô thành thục pha một bình trà giải rượu rồi rót ra ba ly.
“Để đó mẹ bưng lên cho cha con với anh hai. Con về phòng coi thằng Phúc đi.”
“Dạ mẹ” Mỹ Ngọc bưng trà lên lầu, vào phòng thì thấy Hoài Phúc đứng ngoài ban công.
“Anh vào phòng nhiễm lạnh sương khuya đấy.”
Nghe tiếng Mỹ Ngọc, Hoài Phúc quay người vào, đóng cửa ban công, ngồi xuống giường. Anh đã thay bộ đồ ngủ dài tay màu xanh nước biển, Mỹ Ngọc nghe mẹ chồng nói đồ được may bởi thợ lành nghề nổi tiếng trên huyện, chất vải thoải mái, mùa đông không lạnh, mùa hè không nóng.
“Em có pha trà giải rượu, anh uống cho đỡ đau đầu.” Hoài Phúc nhận lấy, ly trà ấm nóng vừa miệng, thoang thoảng mùi thơm của một vài loài thảo dược nào đó mà anh không biết rõ. Anh ngẩng đầu nhìn Mỹ Ngọc đang đứng canh, cô có một gương mặt ưa nhìn, các đường nét nhẹ nhàng, hoà hợp, đôi mắt mắt và khuôn miệng dường như luôn cười. Dáng người cô mảnh khảnh, giọng nói lại nhẹ nhàng, mái tóc đen dài thơm mùi thảo dược. Trong cuộc sống hàng ngày cô luôn toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm của con nhà gia giáo.
Uống một ngụm trà, Hoài Phúc chậm chầm cất lời: “Tui không có gì với cô Hạnh hết, cô Út đừng buồn lòng tui.”
“Mình nhờ anh hai kể với em chuyện nhập viện phải hông?” Mỹ Ngọc ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ hỏi. Lần đầu tiên, Mỹ Ngọc gọi Hoài Phúc một tiếng “mình”, Hoài Phúc thoáng thẫn thờ rồi gật đầu, khoé miệng cong cong.
“Tui hổng biết cô Út nghe được những gì nhưng tui biết là không thể để cô Út một mình suy nghĩ sâu xa được.”
“Em có nghĩ gì đâu.” Mỹ Ngọc cầm lấy vạt áo xoe tròn cho đỡ trống tay, giọng có phần ngại ngùng.
“Hổng nghĩ gì mà buồn hiu, cá để trước mắt cũng không thèm gấp.” Hoài Phúc nhìn sang thấy Mỹ Ngọc đang cúi đầu xoe vạt áo thì buồn cười. Rõ là để bụng mà cứ im ru, tới giờ cơm thì ăn hai ba miếng rồi buông đũa. Lúc Mỹ Ngọc hiểu lời anh nói thì Hoài Phúc đã đứng lên, cầm ly đi đặt lên bàn. Sau đó quay về giường nhắm mắt như chưa từng nói gì. Lúc Mỹ Ngọc nằm xuống bên cạnh, định vươn tay tắt đèn thì nghe tiếng Hoài Phúc trầm ấm trong không gian.
“Nếu có gì đó, thì tui cũng chỉ có với vợ mình.”