Chương 3 - Ngốc Nghếch Nhưng Đầy Yêu Thương
“Ý con là, sếp con tưởng bố là lão già bao nuôi con, nên thà đi giao hàng chứ không thèm lấy đầu tư của bố?”
Ông chỉ vào mũi mình, vừa tức vừa buồn cười: “Bố trông giống loại người già mà không nết thế à?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Ông lườm tôi một cái, cuối cùng vẫn bất lực thở dài: “Thôi được rồi, coi như bố xui xẻo. Cái đứa trẻ này, đúng là kiếp nạn của bố mà. Đi thôi, xuống lầu ăn cơm, bố đói rồi.”
Tôi như được đại xá, vội vàng khoác tay bố, chuẩn bị cùng ông xuống nhà hàng hành chính của tập đoàn ăn cơm.
Cửa thang máy mở ra, chúng tôi vừa đi đến sảnh tầng một thì nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt phát ra từ quầy lễ tân.
“Tôi nói rồi, tòa nhà này có quy định, shipper không được đưa đồ lên lầu! Chỉ được để ở quầy lễ tân để khách tự xuống lấy!” Giọng anh bảo vệ đầy khí thế, nhưng rõ ràng là đang mất kiên nhẫn.
“Lúc khách đặt hàng có ghi chú rồi, nhất định phải đưa lên trên! Các anh có quy định quái quỷ gì thế? Làm chậm đơn sau của tôi anh chịu trách nhiệm à? Khách đánh giá xấu anh xử lý cho tôi chắc?”
Cái giọng này… sao nghe quen quen nhỉ?
Hơn nữa còn là cực kỳ quen.
Tôi và bố tò mò nhìn theo hướng tiếng nói.
Chỉ thấy ở quầy lễ tân, một bóng dáng mặc bộ đồ shipper màu cam đen, đội mũ bảo hiểm, đang chống nạnh tranh cãi nảy lửa với hai anh bảo vệ cao lớn.
Trên tay cô ấy còn cầm một suất mì cay, túi nilon đung đưa kêu lạch bạch.
Bộ đồ shipper cực ngầu đó, cái tính bướng bỉnh không chịu thua đó… Không phải sếp tôi thì còn là ai nữa?!
10
Càng nói càng hăng, đang cãi dở thì cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy tôi cùng với “Daddy” đang được tôi khoác tay thân mật.
Động tác của cô ấy khựng lại.
Ánh mắt cô ấy cũng đông cứng.
Cô ấy nhìn tôi, rồi nhìn bố tôi, rồi nhìn cái tay tôi đang khoác tay bố.
Giây phút ấy, không khí như cô đặc lại.
Trên mặt cô ấy tràn đầy sự đau lòng kiểu “hận sắt không thành thép”.
Chắc cô ấy tưởng tôi vẫn chưa dứt khoát được với “kim chủ Daddy”, còn đường hoàng xuất hiện tại công ty của ông ta để tiếp tục lấy lòng.
Cô ấy vẫn không bảo vệ được tôi.
“Bộp!” Một tiếng động giòn giã.
Cô ấy ném mạnh suất mì cay trên tay xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng, nước dùng dầu ớt bắn tung tóe khắp nơi.
“Khương Thần!” Cô ấy chỉ vào tôi, giọng run rẩy: “Cô vẫn chưa xong phải không?!”
“Tôi chẳng phải đã bảo không cần cô phải hy sinh bản thân rồi sao?! Ám chỉ cô không hiểu, nói thẳng ra cô cũng không hiểu phải không!”
“Cứ nhất định phải tự hạ thấp bản thân mình như thế sao?!”
Cả sảnh đường đều nhìn về phía này, bao gồm cả hai anh bảo vệ.
Bố tôi hoàn toàn cạn lời.
Ông nhìn bãi mì cay trên đất, rồi nhìn “shipper” đang trừng mắt với mình, cuối cùng đẩy tôi một cái.
“Con gái à, bố xin con đấy, mau giải thích cho rõ ràng đi có được không?”
“Lát nữa tin đồn bố bao nuôi gái trẻ truyền ra ngoài, rồi lọt đến tai mẹ con thì bố còn sống nổi không?”
11
Câu hỏi này của bố tôi như một chiếc chìa khóa, lập tức mở toang thế bế tắc.
Trong ánh mắt đầy giận dữ của sếp xuất hiện một thoáng ngơ ngác.
Cô ấy nhìn tôi, nhìn bố tôi, miệng lặp lại xưng hô đó: “Con gái?”
Tôi vội vàng gật đầu như bổ củi, tranh thủ giải thích ngay: “Đúng thế! Đây là bố em! Bố đẻ của em đấy!”
Biểu cảm của sếp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã diễn một màn kịch biến mặt.
Từ giận dữ tột độ sang ngỡ ngàng, từ ngỡ ngàng sang bừng tỉnh đại ngộ và cuối cùng, dừng lại ở sự xấu hổ cực độ.
Mặt cô ấy đỏ bừng lên trong nháy mắt, đỏ từ má lan đến tận mang tai.
Khí thế hùng hổ vừa nãy tan biến sạch sành sanh, thay vào đó là sự lúng túng không biết để tay chân vào đâu.
“Cái… cái đó…” Cô ấy lắp bắp lên tiếng, nhìn bãi chiến trường dưới đất, lại nhìn bố tôi: “Chú… cháu chào chú. Xin lỗi ạ, cháu… cháu sẽ đền.”
Bố tôi xua tay: “Cô chính là sếp của Khương Thần à?”
Sếp cục cựa gật đầu, đầu sắp vùi vào ngực luôn rồi.
“Con gái tôi ở công ty cô làm việc thế nào?” Bố tôi lại hỏi.
Câu hỏi này rõ ràng là làm khó sếp rồi.
Bảo tôi làm tốt á?
Tôi ngày nào cũng thách thức giới hạn khứu giác của nhân loại ở văn phòng, lại còn gây ra bao nhiêu vụ oái oăm kinh thiên động địa.
Bảo tôi làm không tốt á?
Tôi lại thực sự có lòng tốt, còn vô tình kéo được khoản đầu tư cứu mạng cho cô ấy.
Cô ấy nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được câu nào ra hồn, mặt càng đỏ hơn.
Nhìn bộ dạng cứng họng của cô ấy, bố tôi ngược lại lại cười.
Ông thở phào một hơi dài, vẻ mặt như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
“May quá, may mà cô đã nhận nó.” Bố tôi vỗ ngực, nhìn sếp bằng ánh mắt đầy biết ơn: “Đứa trẻ này từ nhỏ đã thế rồi. Nếu nó mà về kế thừa công ty thật thì người bị hành hạ bây giờ là tôi rồi.”
Ông nhìn sếp đầy chân thành nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không để nó kế thừa công ty đâu, nó mà tiếp quản thì tâm huyết cả đời của tôi không quá ba ngày là bị nó phá sạch. Cảm ơn cô, thật đấy.”
Sếp: “……”
Tôi: “……”
Bố ơi, bố có phải bố đẻ con không đấy?
Có ai nói con gái mình thế không?
12
Hiểu lầm cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Bố tôi không những bảo nhân sự bồi thường gấp ba lần tiền ăn cho nhân viên bị mất suất mì cay kia, mà còn tại chỗ bảo thư ký mang bản hợp đồng đã đóng dấu đến.
Công ty của sếp tôi được hồi sinh thành công.
Mọi người đều vui vẻ.
Nhưng cuộc đời chưa bao giờ là cổ tích, giải quyết xong mâu thuẫn nội bộ thì vẫn còn kẻ thù bên ngoài.
Sếp trước đây vì tính tình quá thẳng thắn nên đắc tội không ít đồng nghiệp.
Nhìn thấy công ty cô ấy sắp phá sản, đám đối thủ đều chờ xem kịch hay, kết quả cô ấy lại từ cõi chết trở về, không những không sập mà còn nhận được một khoản đầu tư trên trời, thế này thì đúng là chọc vào tổ kiến lửa rồi.
Đám đối thủ cũ từng bị cô ấy mắng, hất rượu, nhục mạ không thể đánh phá cô ấy từ mảng kinh doanh được nữa, bèn bắt đầu nảy ra những ý đồ xấu xa.
Họ nhắm mục tiêu vào bên đầu tư cho công ty chúng tôi — tức là công ty của bố tôi.
Ngay lập tức, đủ loại thư tố cáo nặc danh bay như tuyết về phía cơ quan thuế, tố cáo công ty nhà tôi có vấn đề nghiêm trọng về thuế.
Dù công ty nhà tôi gia thế lớn, chịu được kiểm tra nhưng sự quấy rối này cũng đủ khiến người ta đau đầu nhức óc.
Thâm độc hơn là họ còn mua chuộc được vài thành viên trong hội đồng quản trị công ty bố tôi.
Mấy lão già đó vốn dĩ đã có chút lời ra tiếng vào về việc bố tôi đầu tư một khoản lớn như vậy vào một công ty nhỏ vô danh, giờ bị người ta xúi giục, càng ngày càng gây hấn trong các cuộc họp hội đồng quản trị, chất vấn quyết định của bố tôi, yêu cầu rút vốn đầu tư.
Trong thoáng chốc, công ty rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài, chao đảo trong sóng gió.
13
Bố tôi suy cho cùng cũng đã có tuổi, không chịu nổi sự giày vò như thanh niên.
Mấy ngày liên tục họp hành cường độ cao và áp lực bên ngoài khiến ông cuối cùng cũng đổ bệnh.
Tôi chạy đến công ty tìm trưởng phòng nhân sự Trương Thường.
Lúc đưa đơn xin nghỉ, chị ấy đang cúi đầu xử lý tài liệu.
“Chị Thường, em muốn xin nghỉ một chuyến.”
Chị ấy không thèm ngẩng đầu: “Lại đi xem concert của ngôi sao nào nữa à?”
“Không ạ.” Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lần này là người nhà ốm thật.”
Trương Thường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi của tôi thì sững người một chút, không hỏi thêm gì mà ký duyệt ngay.
Sếp sau khi biết chuyện cũng lập tức phê duyệt, còn nói muốn đi cùng tôi đến thăm bố.
“Chú là vì công ty chúng ta mới kiệt sức đến mức đổ bệnh, về tình về lý tôi cũng nên đi thăm.” Cô ấy nói năng khách sáo, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt là thật.
Chúng tôi cùng đến phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Bố tôi nằm trên giường bệnh, sắc mặt vàng vọt, đang truyền dịch, trông vô cùng yếu ớt.
Thấy sếp bước vào, ông gượng ngồi dậy nhưng bị sếp ấn vai giữ lại.
“Chú cứ nằm nghỉ đi ạ, đừng cử động.”
Sếp đặt lẵng quả xuống, kéo ghế ngồi cạnh giường, vẻ mặt đầy hối lỗi: “Thật xin lỗi chú, đều tại công ty cháu nên chú mới mệt ra nông nỗi này.”
Bố tôi yếu ớt xua tay: “Không trách cháu được… Thương trường như chiến trường, chút sóng gió này ta còn chưa để vào mắt.”
Ông ho vài tiếng, hổn hển nói: “Ta chỉ… chỉ lo là… ta mà ngã xuống thế này, mấy lão già kia chắc chắn sẽ thừa cơ làm loạn, đến lúc đó… ầy…”
Sếp nhìn vẻ lo âu trĩu nặng của bố, lại nhìn sang tôi đang lo lắng đứng bên cạnh, im lặng một lúc.
Sau đó, cô ấy như hạ quyết tâm, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng nhìn bố tôi.
“Chú ơi.” Cô ấy lên tiếng, giọng không lớn nhưng từng chữ đều vô cùng rõ ràng: “Chú đừng lo. Chú cứ yên tâm dưỡng bệnh, việc bên ngoài cứ giao cho cháu.”
Bố tôi ngẩn người: “Cháu?”
“Đúng ạ, cháu.”
Trong mắt sếp lấp lánh sự tự tin: “Trước đây cháu chỉ vì thiếu vốn nên mới bị đám người đó kìm kẹp đủ đường. Nhưng nói về thủ đoạn thương mại và chiến lược thị trường, tất cả bọn họ cộng lại cũng không phải đối thủ của cháu.”
Cô ấy đứng dậy, đi lại vài bước trong phòng bệnh, khí thế nữ vương chỉ điểm giang sơn lại quay trở về.
“Chú hãy tin cháu một lần, hãy tạm thời giao tài nguyên công ty chú cho cháu điều phối.
Cháu sẽ đưa đội ngũ tinh anh của mình giúp chú đánh thắng trận này.
Không những phải thắng, cháu còn phải cho bọn họ biết ai mới là vương thực sự!” Lời cô ấy đanh thép, mang theo một sức mạnh khiến người ta phải tin phục.
Bố tôi nhìn cô ấy, đôi mắt đục ngầu dần dần sáng lên.
Ông kích động nhìn sếp, môi run bần bật: “Tốt! Tốt! Giỏi lắm!”
Ông hét lớn một tiếng, sau đó… Sau đó ông “vèo” một cái, từ trên giường bệnh bật dậy luôn!
Ông thẳng tay rút luôn kim truyền dịch trên tay ra, từ trong ngăn kéo rút ra một bản hợp đồng mới.
“Đây là hợp đồng thuê người đại diện chuyên nghiệp.”
Bố tôi phấn khích nói: “Ta muốn mời cháu tạm thời tiếp quản tập đoàn Khương Thị. Còn về công ty cũ của cháu, có thể coi như một công ty con của tập đoàn vận hành độc lập, ta sẽ ủng hộ cháu tối đa.”
Sếp ngẩn tò te.
Còn tôi thì cứ dán mắt vào nghiên cứu mu bàn tay của ông.
Ơ kìa!
Lão già này rút kim ra mà không có lấy một giọt máu… Dán lên đấy à?
Giả vờ ốm sao?!
14
Trên đường về, trong xe là một sự im lặng bao trùm.
Sếp lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước nhưng đôi môi mím chặt đã bộc lộ tâm trạng cạn lời của cô ấy.
Tôi ngồi ghế phụ, mấy lần định mở miệng rồi lại chẳng biết nói gì.
Cuối cùng, vẫn là sếp phá vỡ sự im lặng trước.
“Muốn nói gì thì nói đi.” Giọng cô ấy rất bình thản: “Tôi đã hứa giúp thì nhất định sẽ giúp. Yên tâm, tôi sẽ không để nhà cô lụn bại đâu.”
Cô ấy khựng lại, liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, bổ sung thêm một câu: “Nếu không tôi sợ cô vừa xinh đẹp mà não lại không tốt, lại chạy đi bán rẻ nhan sắc thật.”
Tôi gãi đầu, hơi ngại ngùng nói: “Sếp ơi, em cũng không định hỏi cái đó…”
“Thế cô định hỏi gì?”
“Em chỉ muốn biết là…” Tôi nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Bố em là giả vờ ốm, thế thì đợt nghỉ phép này của em… có còn được tính lương không ạ?”
Sếp đạp mạnh phanh một cái, chiếc xe phát ra tiếng rít chói tai bên đường.
Cô ấy quay đầu lại, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh chằm chằm nhìn tôi.
Nửa ngày sau, cô ấy mới rít qua kẽ răng một câu: “Khương Thần, đôi khi tôi thực sự muốn mổ não cô ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.”
15
Sự thật chứng minh, sếp tôi quả nhiên không phải người chỉ giỏi nói suông.
Trước đây cô ấy chỉ khổ vì “có bột mới gột nên hồ”, bị đám đối thủ vốn liếng hùng hậu nắm thóp điểm yếu thiếu tiền mà liên tục nhắm vào.