Chương 3 - Ngọc Bội Của Lệ Vương

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Có lẽ hắn cảm thấy tôi đã làm hắn mất mặt.

Tiếng nhạc vang lên.

Tôi cố nén cơn đau dữ dội nơi đầu gối, bắt đầu múa.

Mỗi một lần xoay người, như thể có kim châm vào từng khe xương.

Nhưng tôi không dám dừng lại.

Khối ngọc Kỳ Lân đang nằm ngay trên bàn cạnh tay Tiêu Cảnh Hành.

Đó là mạng sống của tôi.

Khúc múa kết thúc.

Toàn thân tôi ướt sũng, mềm nhũn ngã xuống đất, thở dốc.

Trong đại sảnh vang lên vài tràng vỗ tay lác đác.

Từ Uyển Doanh cười đến run rẩy cả người.

“Muội muội múa đẹp thật đấy, không hổ là…”

Cô ta cố tình dừng lại một chút.

“Không hổ là con gái của tội thần từng bị đày vào Giáo Phường Ty.”

Năm xưa vì gia tộc gặp họa, tôi bị sung vào Giáo Phường Ty.

Là Tiêu Cảnh Hành đã đưa tôi ra, phong tôi làm trắc phi.

Tôi từng nghĩ hắn là cứu rỗi.

Thì ra chỉ là đang tìm một kẻ giống Từ Uyển Doanh để thế thân.

“Uyển Doanh nói đúng.”

Tiêu Cảnh Hành nâng chén rượu, thờ ơ xoay xoay trong tay.

“Đã là tội nô, thì phải có dáng vẻ của tội nô.”

Hắn cầm lấy ngọc bội Kỳ Lân.

Tung qua tung lại trong tay.

Rồi buông tay.

“Choang” một tiếng.

Ngọc bội rơi thẳng vào cái bô nhổ trước mặt hắn.

Bên trong lẫn lộn rượu thừa và nước bọt.

Cả sảnh tiệc lập tức im phăng phắc.

Tiêu Cảnh Hành chỉ tay vào cái bô, giọng lạnh băng không chút tình cảm:

“Muốn lấy ngọc bội?”

“Dùng miệng ngậm ra.”

“Làm sạch rồi, sẽ là của ngươi.”

Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong đôi mắt từng dịu dàng sâu thẳm kia, giờ chỉ còn sự giễu cợt.

Hắn đang đợi tôi từ chối.

Đợi tôi khóc lóc cầu xin.

Đợi tôi giống như trước kia, lao vào lòng hắn nũng nịu nói tôi không làm được.

Đáng tiếc.

Hắn tính sai rồi.

Thẩm Niệm bây giờ, chỉ muốn về nhà.

Tôi không do dự.

Dùng cả tay lẫn chân bò về phía đó.

Trong ánh mắt chấn động của tất cả mọi người.

Tôi nâng cái bô bẩn thỉu kia lên.

Dạ dày tôi như bị lật tung.

Cảm giác nhục nhã thiêu đốt từng dây thần kinh.

Nhưng tôi không ngừng lại.

Tôi cúi đầu, há miệng.

Chất lỏng lạnh buốt tanh nồng tràn qua môi.

Tôi cắn lấy khối ngọc cứng lạnh kia.

“Thẩm Niệm! Ngươi điên rồi!”

Tiêu Cảnh Hành đột ngột đứng bật dậy, hất đổ cả bàn tiệc trước mặt.

Rượu thịt văng tung tóe khắp nơi.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gắt gao nhìn tôi chằm chằm.

Như không thể tin nổi tôi thực sự dám làm vậy.

Tôi nhả ngọc bội ra, dùng tay áo chậm rãi lau sạch.

Cho đến khi nó lại tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trong suốt.

m báo của hệ thống vang lên:

【Phát hiện thấy vật trung gian, kênh thời không đang mở.】

【Đếm ngược: mười, chín, tám…】

Tôi siết chặt ngọc bội trong tay.

Ngẩng đầu lên, nở với Tiêu Cảnh Hành nụ cười chân thành đầu tiên trong ba ngày qua.

“Đa tạ vương gia đã ban thưởng.”

Tiêu Cảnh Hành bị nụ cười ấy của tôi đâm thẳng vào tim.

Hắn sải bước lao tới, muốn nắm lấy tay tôi.

“Thẩm Niệm, ngươi ném thứ đó đi cho ta!”

“Ngươi hèn hạ đến vậy sao? Vì một khối ngọc vỡ mà ngay cả tôn nghiêm cũng không cần?”

“Tôn nghiêm?”

Tôi thì thầm.

Ở nơi ăn thịt người như thế này, tôn nghiêm có thể giúp tôi về nhà sao?

Đột nhiên.

Bầu trời bên ngoài bỗng tối sầm lại.

Bầu trời đêm vốn đen kịt, bất ngờ xuất hiện dị tượng thất tinh liên châu.

Một cột sáng từ trời giáng xuống, chiếu thẳng vào đỉnh Tinh Lâu.

Một thị vệ loạng choạng lao vào.

“Vương gia! Không xong rồi!”

“Đỉnh Tinh Lâu… Đỉnh Tinh Lâu bên kia…”

Thị vệ run rẩy chỉ vào ngọc bội trong tay tôi, vẻ mặt hoảng loạn.

“Ngọc bội trong tay Thẩm trắc phi… đang phát sáng!”

3

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía tay tôi.

Ngọc bội Kỳ Lân lúc này đang phát ra ánh sáng đỏ rực đầy kỳ dị.

Nóng bỏng đến kinh người.

Đó chính là tín hiệu cánh cổng được mở.

Tôi lập tức đẩy mạnh Tiêu Cảnh Hành đang chắn phía trước ra.

Dốc hết sức lao về phía ngoài cửa.

Tinh Lâu cách đây không xa.

Chỉ cần tôi chạy đến đó, tất cả mọi thứ nơi này sẽ chấm dứt.

“Thẩm Niệm! Đứng lại cho ta!”

Tiêu Cảnh Hành phản ứng lại, hét lớn sau lưng.

“Bắt lấy nàng! Không được để nàng chạy!”

Đám thị vệ xông lên như nước lũ.

Tôi không màng đến đầu gối đang đau như xé, chỉ biết liều mạng chạy.

Giày đã rơi mất, bàn chân bị đá vụn rạch nát.

Máu loang đầy tuyết trắng, từng dấu chân đỏ như hoa mai.

Nhưng tôi không cảm thấy đau.

Tôi chỉ nhìn thấy cột sáng chói lòa nối thẳng trời xanh trên đỉnh Tinh Lâu.

Đó là con đường về nhà của tôi.

“Chặn nàng lại! Nếu để nàng chạy thoát, bản vương giết sạch các ngươi!”

Giọng Tiêu Cảnh Hành càng lúc càng gần.

Mang theo hoảng loạn mà trước nay chưa từng có.

Hắn không biết vì sao mình lại đuổi theo.

Chỉ là trực giác mách bảo hắn, nếu hôm nay để tôi đi.

Hắn… sẽ mất tôi mãi mãi.

Tôi lao thẳng lên Tinh Lâu.

Nơi này là điểm cao nhất của kinh thành.

Gió thổi lồng lộng, vạt áo bay phần phật.

Tôi đứng giữa cột sáng.

Cơ thể bắt đầu nhẹ bẫng, cảnh vật xung quanh dần trở nên méo mó.

Tiêu Cảnh Hành cũng vừa kịp lên đến đỉnh.

Hắn thở dốc, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)