Chương 5 - Sự khốc ác của Lục Nham - Ngoan Đừng Chạy

5/ Hạ Dư Liên đau đớn hoảng sợ mà ngất đi.

Lục Nham bước ra đứng ngoài cửa gương mặt vẫn lạnh lùng, mặt không biến sắc nhưng bàn tay dính m.á.u đã run rẩy trái tim của Lục Nham cũng như bị bóp nát như cái cách hắn bóp nát con m.ắ.t Hạ Dư Liên vậy.

Vỹ Dạ thấy Lục Nham đi ra gương mặt lạnh lùng trên tay còn dính m.á.u thì có chút sợ hãi cất tiếng gọi:

"Anh Nham."

Lục Nham quay lại rút khăn trong túi lâu m.á.u trên tay rồi lạnh lùng nói:

"Sử lý bên trong đi, không được để người ch.ế.t."

Lục Nham ánh mắt sắc lạnh nhìn Vỹ Dạ nói tiếp:

"Nếu cô ấy ch.ế.t...các cậu mai táng cùng."

Vỹ Dạ nghe xong mà lạnh sống lưng bình thường nhìn Lục Nham vô hại, lại có dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng Lục Nham vẫn là Anh trai của Lục Tước Thần chiếm hữu một cách biến thái bệnh hoạn.

Lục Tước Thần thay đổi vì Tuệ Khanh nhưng bản chất thật sự trong con người Lục Tước Thần vẫn vậy chỉ là không để lộ ra cho Tuệ Khanh thấy được.

Vỹ Dạ mở cửa đi vào phòng, nhìn khung cạnh bên trong Vỹ Dạ không khỏi dùng mình, m.á.u dính khắp tưởng trên bàn tay Hạ Dư Liên vẫn còn cắm hai cây đinh nửa khuôn mặt xinh đẹp đã nhuộm m.á.u đỏ.

Vỹ Dạ nhìn Hạ Dư Liên thở dài nói một câu không đầu, không đuôi:

"Có phải tự làm tổn thương nhau vậy không?."

Hai người sau.

Vỹ Dạ đi đến phòng Lục Nham nhưng lưỡng lự không biết có nên vào báo không cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, Vỹ Dạ mở cửa vào.

"Anh Nham."

Lục Nham đang ngồi mân mê một vật gì đó hình thoi, ánh mắt sâu xa.

"Có chuyện gì?."

Vỹ Dạ bất an nói:

"Cô Hạ Dư Liên, đã hai ngày này không ăn, không uống rồi."

Lục Nham nghe xong thì thiết chặt vật hình thoi trong tay nhếch miệng nói:

"Có vậy mà cô ta đã không chịu được mà muốn tuyệt thực ch.ế.t sao?."

Khí lạnh trên người Lục Nham tỏa ra cũng khiến Vỹ Dạ dùng mình.

6 phút sau.

Lục Nham cùng Vỹ Dạ đi đến căn phòng dưới lòng đất.

Mở cửa đi vào, trên gi.ư.ơ.ng là cô gái tiều tụy, gương mặt trắng bệch như cái x.a.c không hồn, ánh vô thần mà nhìn nên trần nhà im lặng, như không nhìn thích Lục Nham.

Lục Nham trầm mặt hỏi:

"Tại sao không ăn cơm?."

Hạ Dư Liên nghe xong thì thấy câu hỏi của Lục Nham thật lực cười.

Lục Nham kiêm nhẫn hỏi một lần nữa:

"Tại sao không ăn cơm."

Hạ Dư Liên vẫn im lặng.

Trên gương mặt của Lục Nham đã co giật mà bước đến gi.ư.ờ.ng kéo người Hạ Dư Liên dậy.

Ba mắt nhìn nhau, mắt trái Hạ Dư Liên nhìn Lục Nham như không còn luyến tiếc điều gì, Hạ Dư Liên cô bây giờ đã rất suy sụp rồi.

Lục Nham nhếch miệng cười nói:

"Hạ Dư Liên, miệng là để nói, răng là để nhai cơm nếu có đã không ăn cơm thì răng cũng không cần nữa."

Lục Nham bóp miệng Hạ Dư Liên mở to, không biết từ bây giờ trên tay Lục Nham đã cầm một chiếc kìm nha khoa, đưa vào miệng Hạ Dư Liên dứt khoát nhổ chiếc răng lanh của Hạ Dư Liên ra.

Hạ Dư Liên trừng lớn con mắt mà rụt người lại đằng sau, đưa tay bịt miệng không ngờ Lục Nham sẽ làm thế, nhưng Lục Nham m.ắ.t cô cũng dám móc thì răng cô sao không dám nhổ.

Vỹ Dạ ở đằng sau nhìn thấy cảnh này cũng không có gì lạ, đây là cách sử lý kẻ thù hoặc đàn em phản bội chính hắn cũng làm mấy lần.

Nhưng đây là người Anh Nham yêu nhất cơ mà.

Lục Nham cúi người nói:

"Hạ Dư Liên cô muốn tuyệt thực ch.ế.t sao? ai có cô ch.ế.t? Không được phép của tôi, cô không được ch.ế.t."

Ánh mắt và gương mặt Lục Nham như ác quỷ nhìn Hạ Dư Liên.

"Hạ Dư Liên nếu cô dám bỏ một bữa, tôi dám nhổ một Cái Răng của cô."

Bây giờ Hạ Dư Liên mới mở miệng nói dòng m.á.u tanh chảy từ miệng Hạ Dư Liên ra.

"Lục Nham anh gi.ế.t tôi đi, xin anh."

Nghe xong Lục Nham cười to như tên điên.

"Haha, Hạ Dư Liên có vậy cô đã không chịu được rồi à?, nếu cô ch.ế.t rồi hai đứa em sinh đôi của cô phải làm sao?."

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai đứa mới 9 tuổi."

Lục Nham nói đến hai đứa em của Hạ Dư Liên không biết cô lấy được sức lực ở đâu mà phát điên lên túm lấy Lục Nham.

"Anh, đưa em trai và em gái tôi đi đâu rồi? Anh làm gì hai đứa nó rồi, anh muốn làm gì thì nhắm vào tôi, em tôi không có tội."

Ánh mắt Lục Nham sắc lạnh ung dung nói:

"Con nợ thì cha trả, nhưng cô không có cha mẹ thì em cô trả."

Câu nói của Lục Nham làm cả người Hạ Dư Liên run rẩy cô biết bây giờ không có gì Lục Nham không dám làm.