Chương 1 - Điều quan trọng nhất - Ngoan Đừng Chạy
Anh thần...Chị dâu bỏ nhà chạy trốn rồi.
Lục Tước Thần cau mày bóp trán nói:
"Đi tìm cô ấy về đây."
"Nhưng bọn em không tìm thấy định vị của chị dâu."
Lục Tước Thần nhắm mắt hít một hơi sâu rồi nói:
"kiểm tra camera toàn thành phố cho tôi."
"Bọn em kiểm tra rồi nhưng...Nhưng mà không tìm thấy chị dâu đâu."
Nghe xong khuôn Mặt Lục Tước Thần đã tối lại đôi mắt nổi nên tia máu, "Cạch" cây bút trên tay Lục Tước Thần đã gãy làm đôi, làm Đình Du nuốt nước bọt.
"Cậu gọi cho mấy lão ông già quan chức cấp cao, đóng băng toàn thành phố tìm người."
Đình Du không thể tin mà nói.
"Không được đâu anh Thần, đột nhiên đóng băng toàn thành phố chỉ có chiến sự, hoặc là khủng bố thôi, tự nhiên đóng băng toàn thành phố người dân sẽ hoảng sợ, mấy lão già trong Nhà Trắng sẽ không đồng ý đâu."
"Cậu cứ nói tập đoàn Lục Thần thử Vũ khí, nỡ bắn vào người dân hoặc Tên Lửa bắn vào nhà mấy lão già họ thì tập đoàn Lục Thần không chịu trách nhiệm."
Đình Du thầm nghĩ Anh Thần vì tìm vợ mà điên rồi phải không? đây là uy hiếp rồi gây áp lực cho chính phủ mà.
Đình Du vẫn còn ngơ người suy nghĩ thì, Lục Tước Thần quát lớn.
"Cậu còn không đi?."
Đình Du giật bắn mình "Dạ" một tiếng nhìn cả người Lục Tước Thần tỏa ra sát khí thì chạy chối c.hế.t.
Cánh cửa vừa được đóng lại
Thì lại được mở ra, một người đàn ông mặc tây trang bước vào rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế sofa cười khẩy nói.
"Sói con nhà cậu lại bỏ trốn rồi à?"
Lục Tước Thần nhìn lướt qua đáp:
"Cậu không phải mỉa mai tôi, không phải người phụ nữ của cậu cũng bỏ đi mấy tháng rồi à?"
Lục Nham trầm tư một hồi rồi trả lời:
"Tôi là để cô ấy bay xa một chút, sau này cũng sẽ nhớ lâu hơn một chút."
Lục Nham vừa nói đôi môi lại nhếch lên, cả người Lục Nham ể oải nằm ngửa ra ghế sofa, lộ ra khuôn mặt góc cạnh có chút u ám khi nhìn vào mắt hắn.
30 phút sau Đình Du gọi lại.
"Alo Anh Thần chị dâu nên du thuyền ra biển rồi."
Nghe mà bàn tay Lục Tước Thần thiết chặt, nổi lên gân xanh.
"Các cậu còn không cho thuyền đuổi theo?"
"Nhưng anh Thần vùng biển không phải địa phận của chúng ta em sợ..."
"Các cậu sợ cái gì?"
"Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, từ giờ đến tối phải đưa Tuệ Khanh về cho tôi."
Lục Tước Thần gằn giọng quát vào điện thoại nói:
"Nếu tối nay cậu không đưa Tuệ Khanh về đây, tôi cho người vứt cậu xuống biển cho cá ăn."
Nói xong lục Tước Thần hít một hơi dài giữ bình tĩnh quay lại nhìn Lục Nham hỏi:
"Lục Nham, Nghe nói cậu mới đấu giá được chiếc búa vàng? cho tôi mượn được chứ?."
"Được."
Mắt Lục Tước Thần đỏ bừng nghiến răng nói:
"Tuệ Khanh em giỏi lắm chắc chỉ có cách đóng đinh chân em vào tường, vậy em mới không chạy khỏi tôi được."
Lục Nham nghe xong giống như mình mới phát hiện ra điều mới mẻ.
9 giờ tối tại biệt thự Lục Gia.
Lục Tước Thần về nhà đi theo có Lục Nham vừa nhìn thấy Lục Tước Thần, Đình Du vội chạy ra.
"Anh Thần tìm thấy chị dâu rồi, Cô đang ngồi trên nhà."
Lục Tước Thần bước vào phòng khách đã thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sofa khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt căm ghét nhìn hắn.
Từ ngoài vào nhà Lục Tước Thần đã cầm chiếc búa vàng trên tay, vào nhà cả người Lục Tước Thần tỏa ra khí lạnh.
Nhìn vậy Đình Du bước nên nói:
"Anh Thần chị dâu."
Chưa nói hết câu Lục Tước Thần đã quát lớn.
"Ra ngoài."
"Hai cậu ra ngoài cho tôi."
Lục Nham bộ dạng có phần cà lơ phất phơ muốn xem trò hay, liền bị Lục Tước Thần đuổi ra ngoài, đi đằng sau là Đình Du.
Trán Lục Tước Thần nổi gân xanh nhìn rất đáng sợ đi lại gần Tuệ Khanh, vừa đi vừa nói.
"Tuệ Khanh có phải em ỷ vào tôi yêu chiều em, nên em không sợ mà trốn khỏi tôi, tôi nói rồi chỉ cần em muốn gì ,tôi đều có thể cho em, tại sao em không ngoan ngoãn nghe lời tôi?."
Giường mặt Tuệ Khanh vẫn không biến sắc mà lườm hắn,
Nói xong Lục Tước Thần cũng bước đến chân Tuệ Khanh, đột nhiên hai chân Lục Tước Thần quỳ xuống nói:
" Vợ anh sai rồi"
Hai tay Lục Tước Thần cung kính mà đưa chiếc búa đến trước mặt Tuệ Khanh, cô ngước xuống nhìn hắn như kẻ tội đồ, cô nghĩ sao không mạnh miệng tiếp đi, sao chưa gì đã quỳ rồi.
"Anh nói xem, anh làm gì sai?"
Lục Tước Thần suy nghĩ mỗi lần hắn làm gì không tốt hoặc không vừa ý đắc tội với cô là y rằng cô lại bỏ nhà đi, suy nghĩ một hồi Hắn nói:
"Anh không biết mình sai điều gì, nhưng khiến Vợ tức giận thì chắc chắn là do anh làm sai."
"Ừ chỉ có vậy mới khiến Vợ giận."
Lục Tước Thần vừa nói vừa tự trả lời.
Nghe xong Tuệ Khanh bật người đứng nên giật chiếc búa trên tay Lục Tước Thần, đập cái bóp rõ to lên bàn.
Lục Tước Thần cau mày bóp trán nói:
"Đi tìm cô ấy về đây."
"Nhưng bọn em không tìm thấy định vị của chị dâu."
Lục Tước Thần nhắm mắt hít một hơi sâu rồi nói:
"kiểm tra camera toàn thành phố cho tôi."
"Bọn em kiểm tra rồi nhưng...Nhưng mà không tìm thấy chị dâu đâu."
Nghe xong khuôn Mặt Lục Tước Thần đã tối lại đôi mắt nổi nên tia máu, "Cạch" cây bút trên tay Lục Tước Thần đã gãy làm đôi, làm Đình Du nuốt nước bọt.
"Cậu gọi cho mấy lão ông già quan chức cấp cao, đóng băng toàn thành phố tìm người."
Đình Du không thể tin mà nói.
"Không được đâu anh Thần, đột nhiên đóng băng toàn thành phố chỉ có chiến sự, hoặc là khủng bố thôi, tự nhiên đóng băng toàn thành phố người dân sẽ hoảng sợ, mấy lão già trong Nhà Trắng sẽ không đồng ý đâu."
"Cậu cứ nói tập đoàn Lục Thần thử Vũ khí, nỡ bắn vào người dân hoặc Tên Lửa bắn vào nhà mấy lão già họ thì tập đoàn Lục Thần không chịu trách nhiệm."
Đình Du thầm nghĩ Anh Thần vì tìm vợ mà điên rồi phải không? đây là uy hiếp rồi gây áp lực cho chính phủ mà.
Đình Du vẫn còn ngơ người suy nghĩ thì, Lục Tước Thần quát lớn.
"Cậu còn không đi?."
Đình Du giật bắn mình "Dạ" một tiếng nhìn cả người Lục Tước Thần tỏa ra sát khí thì chạy chối c.hế.t.
Cánh cửa vừa được đóng lại
Thì lại được mở ra, một người đàn ông mặc tây trang bước vào rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế sofa cười khẩy nói.
"Sói con nhà cậu lại bỏ trốn rồi à?"
Lục Tước Thần nhìn lướt qua đáp:
"Cậu không phải mỉa mai tôi, không phải người phụ nữ của cậu cũng bỏ đi mấy tháng rồi à?"
Lục Nham trầm tư một hồi rồi trả lời:
"Tôi là để cô ấy bay xa một chút, sau này cũng sẽ nhớ lâu hơn một chút."
Lục Nham vừa nói đôi môi lại nhếch lên, cả người Lục Nham ể oải nằm ngửa ra ghế sofa, lộ ra khuôn mặt góc cạnh có chút u ám khi nhìn vào mắt hắn.
30 phút sau Đình Du gọi lại.
"Alo Anh Thần chị dâu nên du thuyền ra biển rồi."
Nghe mà bàn tay Lục Tước Thần thiết chặt, nổi lên gân xanh.
"Các cậu còn không cho thuyền đuổi theo?"
"Nhưng anh Thần vùng biển không phải địa phận của chúng ta em sợ..."
"Các cậu sợ cái gì?"
"Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, từ giờ đến tối phải đưa Tuệ Khanh về cho tôi."
Lục Tước Thần gằn giọng quát vào điện thoại nói:
"Nếu tối nay cậu không đưa Tuệ Khanh về đây, tôi cho người vứt cậu xuống biển cho cá ăn."
Nói xong lục Tước Thần hít một hơi dài giữ bình tĩnh quay lại nhìn Lục Nham hỏi:
"Lục Nham, Nghe nói cậu mới đấu giá được chiếc búa vàng? cho tôi mượn được chứ?."
"Được."
Mắt Lục Tước Thần đỏ bừng nghiến răng nói:
"Tuệ Khanh em giỏi lắm chắc chỉ có cách đóng đinh chân em vào tường, vậy em mới không chạy khỏi tôi được."
Lục Nham nghe xong giống như mình mới phát hiện ra điều mới mẻ.
9 giờ tối tại biệt thự Lục Gia.
Lục Tước Thần về nhà đi theo có Lục Nham vừa nhìn thấy Lục Tước Thần, Đình Du vội chạy ra.
"Anh Thần tìm thấy chị dâu rồi, Cô đang ngồi trên nhà."
Lục Tước Thần bước vào phòng khách đã thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sofa khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt căm ghét nhìn hắn.
Từ ngoài vào nhà Lục Tước Thần đã cầm chiếc búa vàng trên tay, vào nhà cả người Lục Tước Thần tỏa ra khí lạnh.
Nhìn vậy Đình Du bước nên nói:
"Anh Thần chị dâu."
Chưa nói hết câu Lục Tước Thần đã quát lớn.
"Ra ngoài."
"Hai cậu ra ngoài cho tôi."
Lục Nham bộ dạng có phần cà lơ phất phơ muốn xem trò hay, liền bị Lục Tước Thần đuổi ra ngoài, đi đằng sau là Đình Du.
Trán Lục Tước Thần nổi gân xanh nhìn rất đáng sợ đi lại gần Tuệ Khanh, vừa đi vừa nói.
"Tuệ Khanh có phải em ỷ vào tôi yêu chiều em, nên em không sợ mà trốn khỏi tôi, tôi nói rồi chỉ cần em muốn gì ,tôi đều có thể cho em, tại sao em không ngoan ngoãn nghe lời tôi?."
Giường mặt Tuệ Khanh vẫn không biến sắc mà lườm hắn,
Nói xong Lục Tước Thần cũng bước đến chân Tuệ Khanh, đột nhiên hai chân Lục Tước Thần quỳ xuống nói:
" Vợ anh sai rồi"
Hai tay Lục Tước Thần cung kính mà đưa chiếc búa đến trước mặt Tuệ Khanh, cô ngước xuống nhìn hắn như kẻ tội đồ, cô nghĩ sao không mạnh miệng tiếp đi, sao chưa gì đã quỳ rồi.
"Anh nói xem, anh làm gì sai?"
Lục Tước Thần suy nghĩ mỗi lần hắn làm gì không tốt hoặc không vừa ý đắc tội với cô là y rằng cô lại bỏ nhà đi, suy nghĩ một hồi Hắn nói:
"Anh không biết mình sai điều gì, nhưng khiến Vợ tức giận thì chắc chắn là do anh làm sai."
"Ừ chỉ có vậy mới khiến Vợ giận."
Lục Tước Thần vừa nói vừa tự trả lời.
Nghe xong Tuệ Khanh bật người đứng nên giật chiếc búa trên tay Lục Tước Thần, đập cái bóp rõ to lên bàn.