Chương 9 - Nghĩa Muội Của Quý Phi

9.

Có lẽ Mạnh Thời Khuynh cũng hiểu và không gây thêm rắc rối gì nữa.

Cuộc sống lại bình yên như nước, ta vô cùng hài lòng.

Chỉ có duy nhất một điều phiền phức, là thỉnh thoảng Hằng Thân vương lại tới Thính Vũ Các tìm ta.

Dĩ nhiên chủ đề những cuộc trò chuyện luôn là Kỷ Vân An.

Nếu hắn ở lại đây qua đêm, thì bọn ta sẽ cùng nhau ôm chăn ngồi trên ghế dài và nói chuyện về Kỷ Vân An cả đêm.

Khi tình cảm trào dâng, đôi mắt hắn sẽ đỏ hoe và rơi lệ. 

Ta ở bên cạnh an ủi hắn, dùng vẻ mặt đầy lo lắng và đau khổ để che đậy sự buồn chán và khinh thường trong lòng.

Lúc rảnh rỗi ngắm hoa cỏ trước sân, ta lại không khỏi thở dài, cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất.

Những cây hải đường nở hoa và rụng xuống trong sân, ngày tháng cứ trôi qua một cách yên bình.

Chớp mắt đã lại tới đêm giao thừa.

Mỗi lần đi dự yến tiệc trong cung, ta vô cùng lo lắng Hằng Thân vương không có đầu óc này sẽ lại làm điều gì đó thái quá.

Chẳng là trong yến tiệc đêm giao thừa, hắn thỉnh thoảng nhìn về phía Kỷ Vân An, sự khao khát trong mắt như lộ hết ra ngoài.

Giống như sợ người khác không biết mình có tư tình bất chính vậy.

Cuối cùng, sau khi tàn tiệc, ta đang bận đỡ Hằng Thân vương say rượu lên xe ngựa thì Kim Hoa bất ngờ ở đâu đi tới cản bước: “Đã lâu không gặp, Nương nương muốn giữ Uyển Phi lại để ôn chuyện cũ.”

Mạnh Thời Khuynh sau khi vẫy tay chào Mạnh Tướng, vội đỡ Hằng Thân vương: “Tỷ tỷ cứ đi đi, Vương gia đã có ta ở đây lo liệu.”

Ta liếc nhìn Mạnh Thời Khuynh, khẽ gật đầu: “Muội muội vất vả rồi.”

Khi ta trở lại Trường Lạc Cung, mọi thứ vẫn quen thuộc như trước.

Rẽ vào sảnh chính, ta thấy Kỷ Vân An đang ngồi ở trên cao, ôm trong lòng chiếc đĩa đồng mạ vàng và ăn táo tàu mùa đông.

“Trưởng tỷ.” Ta bước tới hành lễ, được Kỷ Vân An đỡ dậy.

“Ngồi xuống đi.” Kỷ Vân An ôn nhu nói, “Đã lâu lắm rồi, không vào cung thăm ta.”

Ánh mắt ta rũ xuống: “Trong Phủ thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.”

“Nghe nói Vương gia hay tới chỗ muội?” Kỷ Vân An hỏi.

Trái tim ta run rẩy, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vương gia tình thâm, thường xuyên trò chuyện cùng muội về trưởng tỷ.”

"Quả nhiên…….." Kỷ Vân An hai mắt đỏ hoe, "Ngài ấy vẫn không thể buông tay. Ta sao có thể xứng để người vương vấn ta nhiều đến vậy…...."

Ta thực sự không hiểu vì sao sau ngần ấy năm, mà Kỷ Vân An vẫn để ái tình chi phối đến vậy.

Kỷ Vân An từng nói, phụ thân nàng từng hứa yêu mẫu thân của nàng mãi mãi, nhưng sau này ông ấy vẫn cùng mẫu thân của ta hạ sinh ta đấy thôi.

Mẫu thân ta cũng nói rằng phụ thân đã hứa sẽ đưa bà về phủ và cho bà một danh phận, nhưng cuối cùng thì chính ta, nữ nhi của bà mới là người có thể đem bài vị của bà đặt trong Kỷ từ đường.

Trân phi từng được sủng ái nhất Lục Cung, cuối cùng bị Hoàng thượng phế truất xuống làm thường dân, c.h.ế.t thảm trong lãnh cung lạnh lẽo.

Hoàng thượng từng thề rằng Kỷ Vân An là người mà ngài ấy yêu nhất trong đời, rồi cũng phế truất Kỷ Vân An làm thường dân và để nàng ấy tới sống ở một ngôi chùa.

Ngay cả Hằng Thân vương, người mà trái tim và đôi mắt hiện tại đều dành cho nàng ấy, chẳng phải đêm tân hôn, hắn cũng cùng ta vui vẻ đó sao.

Ái tình khiến người ta lầm lạc, nó không phải chỉ là những lời nói suông.