Chương 8 - Nghi Thức Chết Để Sống
8
Ông Tiền thở dài, vẻ mặt như đã nhận mệnh: “Được, vào đây, tôi sẽ kể toàn bộ.”
Tôi và Đỗ Mẫn liếc nhau, cùng bước vào phòng khám.
Đúng lúc này, luật sư gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi mở tin nhắn ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, nắm chặt tay Đỗ Mẫn.
“Đi mau!”
Đáng tiếc, tôi chậm một bước.
Vừa xoay người, một bàn tay đã bóp chặt cổ tôi, ngay sau đó, mùi hôi nồng của một chiếc khăn bịt kín miệng mũi tôi.
Trước mắt tối sầm, tôi mất hết ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình và Đỗ Mẫn bị trói vào cột.
Triệu Hạo Nhiên từ trong bóng tối bước ra, phía sau là ông Tiền và Trần Bình.
Tôi cười lạnh: “Ông Tiền, tôi thật không ngờ, ông lại là bố ruột của Triệu Hạo Nhiên.”
Ngay khi tôi bước vào phòng khám tâm lý, luật sư đã gửi tin nhắn cho tôi.
Anh ấy điều tra được rằng ông Tiền và Triệu Hạo Nhiên là cha con!
Bao nhiêu lần hắn gây tội, đều có ông Tiền đứng sau giúp sức.
Ông Tiền lộ vẻ hung ác: “Con nhóc này, ngoan ngoãn chờ chết thì có phải nhẹ nhàng hơn không? Sao cứ phải làm loạn lên?”
Triệu Hạo Nhiên bước tới trước mặt Đỗ Mẫn, ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Bị cháy thành cái dạng ma quỷ này, cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi à? Cô tưởng tôi không dám giết cô sao?”
Đỗ Mẫn căm hận hỏi: “Anh thay lòng đổi dạ thì cứ nói thẳng, tại sao phải phóng hỏa thiêu chết tôi?”
Triệu Hạo Nhiên cười nhạt: “Thế lỡ sau này cô bám theo quấy rầy tôi thì sao?”
“Tôi phải dứt khoát cắt đứt mới yên tâm được.”
Hắn liếc sang tôi: “Còn cô, vì mất con mà chết vì kiệt sức, tôi sẽ âm thầm lấy hết tài sản của cô.”
“Vì sao các người không ai chịu ngoan ngoãn đi theo kịch bản tôi sắp xếp?”
Sắc mặt Triệu Hạo Nhiên đột nhiên dữ tợn.
Bốp!
Hắn tát tôi một cái như trời giáng.
Miệng tôi tràn đầy mùi máu tanh.
“Nhưng… bây giờ tôi vẫn còn cơ hội xoay chuyển.”
Triệu Hạo Nhiên cười một cách điên loạn: “Trần Bình, giết bọn chúng.”
Ông Tiền búng ngón tay.
Trần Bình với vẻ mặt trống rỗng, cầm dao gọt hoa quả tiến về phía tôi.
Tôi nhớ lại kết quả điều tra của luật sư: ông Tiền giỏi thuật thôi miên.
Tôi vội lên tiếng: “Trần Bình, tỉnh lại đi, đừng để bọn chúng điều khiển.”
“Nếu cô giết tôi và Đỗ Mẫn, người vào tù chịu khổ sẽ là cô, còn kẻ hưởng lợi là Triệu Hạo Nhiên.”
Như vậy, hắn sẽ đồng thời loại bỏ cả ba người phụ nữ từng chứng kiến khoảng thời gian hèn hạ của hắn.
Sau đó, hắn sẽ đường đường chính chính tiếp cận những người phụ nữ mới với danh nghĩa kẻ thành đạt.
Ông Tiền đắc ý cười lạnh: “Cô ta đã trúng thôi miên của tôi, không thể nào…”
Phập!
Trần Bình bất ngờ quay phắt lại, một dao đâm vào đùi ông Tiền.
Ông ta trợn tròn mắt, sững sờ.
Trần Bình gương mặt đầy oán hận, xoay người lao vào Triệu Hạo Nhiên, lưỡi dao cũng cắm vào đùi hắn.
“Tại sao anh lại phá thai của tôi?”
“Tại sao?!”
Hóa ra thời gian qua Trần Bình mang thai hai lần đều không giữ được, là vì bị thôi miên và uống thuốc theo lệnh của ông Tiền.
Tôi cúi nhìn chiếc camera siêu nhỏ ngụy trang thành nút áo, khẽ nói với Đỗ Mẫn: “Họ sắp tới rồi.”
Ngay giây tiếp theo, luật sư của tôi dẫn cảnh sát ập vào.
Tại chỗ còng tay Triệu Hạo Nhiên, ông Tiền và Trần Bình.
Đó chính là kế hoạch của tôi.
Tôi không có chứng cứ trực tiếp chứng minh hắn mưu sát tôi, chỉ có thể liều mình vào hang cọp.
Đỗ Mẫn đã tự nguyện cùng tôi mạo hiểm.
Triệu Hạo Nhiên nước mắt giàn giụa cầu xin tôi tha thứ.
“Tiểu Nhụ, anh yêu em, anh chưa bao giờ muốn hại em.”
“Anh chỉ muốn đùa với em một chút thôi.”
Tôi lạnh mặt: “Những lời này, để dành nói ở tòa đi!”
Trần Bình bị áp giải đi ngang qua tôi, khẽ lẩm bẩm: “Xin lỗi, Tiểu Nhụ.”
Sắc mặt tôi phức tạp, nhưng không đáp.
Trần Bình từng bị ông Tiền thôi miên là thật, nhưng nói cô ta hoàn toàn không có ý hại tôi thì… tôi không tin!
Cuối cùng, Trần Bình, Triệu Hạo Nhiên và ông Tiền đều nhận được hình phạt xứng đáng.
Điều khiến tôi đau lòng là đứa bé trong bụng đã không giữ được.
Tôi mất trọn một năm mới thoát khỏi nỗi đau này.
Đỗ Mẫn cũng được tôi hỗ trợ để phẫu thuật phục hồi gương mặt.
Chúng tôi… đều đã có một cuộc sống mới.
【Toàn văn hoàn】