Chương 2 - Nghe Tiếng Lòng Của Bà Vú Em

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Mẹ chồng vốn là người hay mềm lòng với người ngoài. Vừa nghe bà ta nói vậy, chẳng những không đồng ý cho nghỉ, mà còn trách tôi đã gả vào nhà giàu mà vẫn mang cái kiểu nhỏ nhen, ích kỷ.

Không thể đuổi được Trương Quế Lan, trong lòng tôi tức nghẹn nhưng lại không phát tác được.

Thấy mẹ chồng bênh mình, Trương Quế Lan lập tức rối rít cảm ơn, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia đắc ý.

Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng giả nhân giả nghĩa đó, trong lòng âm thầm siết chặt nắm tay.

Nếu bà ta đã muốn ở lại, vậy thì tôi sẽ chơi cùng bà ta đến cùng.

Sau khi mẹ chồng rời đi, tôi nhìn đống thuốc bổ trên bàn rồi lập tức bảo Trương Quế Lan mang đi nấu.

Thế nhưng bà ta vẫn chưa động thủ, trong lòng còn lải nhải khuyên tôi.

“Những thứ này đều không thể ăn, tôi phải nói khéo thế nào để bà chủ hiểu rằng trứng gà mới là tốt nhất đây…”

Tiếng lòng còn chưa dứt, tôi đã lạnh giọng cắt ngang:

“Mẹ chồng tôi thuê bà về là để chăm sóc tôi, chứ không phải để bà đứng đó làm tượng gỗ! Mau đem đi chưng tổ yến!”

Thấy sắc mặt tôi nghiêm lạnh, Trương Quế Lan mới miễn cưỡng bưng đồ vào bếp.

Kiếp trước, bà ta từng nói bỏ đi thì phí, tôi lại ngu ngốc đem tất cả biếu bà ta.

Nhưng lần này, tôi sẽ không làm kẻ ngốc nữa.

Tuy không rõ vì sao tôi có thể nghe được tiếng lòng của Trương Quế Lan, nhưng chỉ cần tôi không làm theo thì chắc chắn sẽ không lặp lại vết xe đổ kiếp trước.

Trong suốt thời gian ở cữ, tôi chỉ ăn thuốc bổ mà mẹ chồng mua, tuyệt đối không đụng đến trứng gà nấu đường đỏ mà bà ta nói.

Đương nhiên, bà ta không cam tâm, lần nào cũng lải nhải trong lòng để khuyên tôi, nhưng tôi đều giả vờ không nghe thấy.

Bà ta nghĩ gì, tôi đều làm ngược lại.

Cứ ngỡ rằng như vậy thì mọi chuyện sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng bi kịch kiếp trước vẫn xảy ra.

Sau khi mãn cữ, tôi vẫn bị sản dịch ra mãi không dứt, cả người bốc mùi hôi hám. Chồng về đến nhà ngửi thấy mùi là nhăn mày, cuối cùng không chịu nổi phải dọn sang phòng khác ngủ.

“Cố Thanh Thanh, em không thể chú ý vệ sinh chút à? Sinh một đứa con mà người hôi như lợn thế này!”

“Đã thuê vú em cho em rồi, không biết thì chẳng lẽ không hỏi!”

Chồng trách móc hết lần này đến lần khác, ngày càng chán ghét tôi.

Tôi đã tìm hiểu trên mạng, những thứ bổ dưỡng này chỉ có lợi cho việc hồi phục cơ thể.

Tôi không hiểu tại sao mọi chuyện vẫn đi theo con đường cũ, đành phải đi khám bác sĩ. Bác sĩ kê cả đống thuốc, chỉ nói là do thể chất của tôi.

Nhưng chuyện chưa kịp yên thì lại dấy lên sóng gió mới.

Tôi trăm phương ngàn kế chăm sóc con trai, vậy mà thằng bé vẫn bị cảm sốt.

Tôi vội vàng bế con đi bệnh viện thì tiếng lòng của Trương Quế Lan lại vang lên, vẫn là mấy cách dân dã ấy.

“Đứa bé chỉ bị nhiễm lạnh thôi, quấn chăn kín cho nó ra mồ hôi là được. Đưa đi viện thì nào là lấy máu, nào là tiêm, vừa tốn tiền vừa để thằng bé chịu khổ. Tôi chăm bao nhiêu đứa rồi, mười đứa thì tám đứa đều sốt như thế, cứ đắp kín là khỏi, đâu cần làm lớn chuyện.”

“Vả lại bệnh viện toàn vi khuẩn, trẻ con sức đề kháng kém, vừa vào là dính bệnh ngay.”

Trương Quế Lan vừa tính toán cách ngăn cản, vừa giả bộ đưa tay muốn bế con từ tôi.

“Bà chủ, đừng vội quá, tôi đi lấy cồn cho nó lau người, đảm bảo hạ sốt ngay thôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)