Chương 2 - "NGHE LỜI MẸ"
Từ đó, tôi phải cất hết đồ đạc quý giá lên những chỗ cao hơn, ngoài tầm với của em gái. Nhưng nó vẫn cố leo lên ghế để lấy xuống. Một lần, nó trượt chân, ngã từ trên ghế xuống và khóc toáng lên.
Mẹ tôi vội chạy vào, thấy em gái nằm khóc lóc trên sàn và đồ đạc vung vãi khắp nơi, không nói không rằng, bà tát tôi một cái đau điếng. Bà quát lên: “Mày để đồ lên cao như vậy làm gì? Biết em gái thích đồ của mày, còn cố ý để nó ngã chết đúng không?”
Cái tát làm tôi sững sờ, nước mắt trào ra. Tôi ấm ức lẩm bẩm: “Rõ ràng mẹ bảo con phải cất đồ lên cao mà…”
Bà nội bế em gái ra ngoài, còn mẹ chỉ tay vào mặt tôi mà quát: “Mày còn cãi hả? Tao bảo mày cất đồ chứ không phải nhét lên cao như vậy! Không được ăn cơm tối, ở trong phòng mà suy nghĩ kỹ đi!”
Tiếng cửa đóng sầm lại. Cả cơ thể tôi run lên, tức giận dâng tràn, lấn át cả nỗi tủi thân. Trong một khoảnh khắc, tôi đã muốn chết, và cũng muốn bọn họ biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Nhưng rồi, nhớ lại lời bạn học kể về thế giới ngoài kia tươi đẹp thế nào, tôi dập tắt suy nghĩ tiêu cực. Tôi sẽ cố gắng, từng bước thoát ra khỏi ngôi nhà này, rời xa gia đình và sống cuộc đời của chính mình.
4
Suy nghĩ này vẫn luôn ở trong đầu tôi đến năm mười ba tuổi, bởi vì một giấc mơ mà vỡ nát.
Tối hôm đó, tôi mơ thấy tương lai của bản thân.
Tôi mơ thấy tôi thi đỗ trường cấp ba trong thành phố, nhưng bố mẹ lại muốn để tôi thôi học, đi làm nuôi em trai em gái.
Nhưng vướng thái độ cứng rắn của tôi và lời ong tiếng ve của người trong thôn, bố mẹ đồng ý để tôi đi học cấp ba rồi, nhưng mà bảo tôi viết giấy nợ, giới hạn trong vòng hai năm sau khi tôi đi làm nhất định phải trả hết tiền tôi đi học cấp ba.
Tôi đồng ý rồi, thuận lợi lên cấp ba, cuối cùng cũng như ý nguyện thi vào một trường đại học không tệ, đi đến thế giới bên ngoài.
Chắc chắn gia đình tôi sẽ không chịu bỏ tiền học phí cho tôi, thế nên tôi xin vay khoản vay cho học sinh, phí sinh hoạt thì dựa vào tiền làm thêm và học bổng.
Ở đại học, tôi nhận biết được một mặt khác của thế giới, kết bạn với nhiều người, học được rất nhiều thứ, nhưng tôi lại không thoát được em trai và em gái.
Bọn nó nghe lời của mẹ và bà nội, đến đòi phí sinh hoạt từ chỗ tôi, bảo tôi mua quần áo, mua điện thoại cho bọn nó, hỏi tôi cho tiền tiêu vặt.
Tôi từng từ chối, nhưng thứ đổi lấy lại là một cái tát của mẹ tôi.
Bà ấy nói: “Mày là chị, mày nên hiểu chuyện một chút, chăm sóc cho em trai em gái, với lại, bọn tao nuôi mày nhiều năm như vậy, bảo mày tiêu chút tiền cho em trai em gái thì làm sao? Đúng là thứ vắt cổ chày ra nước không bỏ ra một đồng.”
Tôi thỏa hiệp rồi, bởi vì tôi còn nợ bọn họ ơn sinh và ơn dưỡng.
Sau đó tôi tốt nghiệp đại học, bản thân làm ăn kiếm được chút tiền nhỏ, tôi trả nợ khoản vay học sinh và trả hết cho bọn họ cả gốc lẫn lãi tiền bố mẹ cho tôi vay, còn gửi nhiều thêm một chút tiền, coi như mua đứt ơn dưỡng dục mười mấy năm đó.
Trong mấy năm sau đó, tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ.
Cho đến năm tôi hai mươi chín tuổi, mẹ tôi đột nhiên tìm đến tôi, hỏi tôi có kết hôn hay chưa, có bạn trai hay chưa.
Tôi đó tôi bận rộn công việc, hoàn toàn không có thời gian yêu đương, thế nên tùy tiện trả lời mẹ tôi, sau đó đuổi bà ấy đi.
Nhưng mẹ tôi lại dây dưa không dứt, lại có thể bảo tôi bỏ tiền mua nhà kết hôn cho em trai, mua xe cho em gái.
Tôi không đồng ý, bởi vì khi gửi tiền cho bọn họ tôi đã từng nói, sau này không còn liên lạc nữa rồi.