Chương 12 - "NGHE LỜI MẸ"

Rất nhanh chuyện đã được truyền đến tai em trai em gái tôi.

 

Sau khi nhận được đáp án, bọn nó cũng không tìm đến tôi đòi tiền nữa, bình thường nhóm nhỏ ba người không ngừng có thông báo chuyển tiền cũng bị giải tán rồi.

 

Tôi và bọn chúng, mất liên lạc rồi.

 

Cho đến một năm sau, mẹ tôi đột nhiên liên lạc với tôi, hỏi tôi tiền nợ đã trả xong chưa, bảo tôi trả lại cho bọn họ số tiền năm tôi lên cấp ba vay bọn họ.

 

Tôi sờ chìa khóa xe vừa nhận lấy, mẹ tôi hàm hồ nói: “Em gái mày có thai rồi, tiền trong nhà chữa bệnh cho bà nội mày rồi, không có tiền phá thai cho nó, tốt nhất là hôm nay mày chuyển tiền qua đây, tao phải lấy tiền đi phá thai cho em gái mày.”

 

Tôi lập tức kinh hãi, em gái năm nay mới mười tám tuổi nhỉ, vừa tốt nghiệp trường nghề liền có thai rồi?

 

Tôi còn chưa lên tiếng nữa, tiếng kêu của em gái từ bên kia truyền đến: “Con nói rồi con không muốn phá thai! Con muốn sinh đứa bé này ra, mọi người dựa vào đâu mà không cho con sinh nó, con đã là người trưởng thành rồi!”

 

Tiếng thét giận dữ của bố tôi truyền đến: “Mày tỉnh táo lại cho bố, thằng đàn ông kia lớn hơn mày mười lăm tuổi! Nó có gia đình! Mày chính là kẻ thứ ba, con mày sinh ra cũng chỉ có thể coi là con riêng!”

 

Tiếng hét của em gái còn chói tai hơn: “Con không quan tâm! Con cứ muốn sinh đứa nhỏ này ra! Anh ấy đối xử với con tốt như vậy, tình nguyện cho con nhiều tiền như vậy, mua cho con những món đô con mãi mãi đều không mua nổi, con cứ muốn sinh đứa con này cho anh ấy! Hơn nữa anh ấy đồng ý rồi, không bao lâu nữa anh ấy sẽ ly hôn thôi!”

 

Tiếp theo đó chính là tiếng gầm thét của em trai: “Bây giờ anh đi giế//t thằng đàn ông đó, anh xem mày còn sinh con cho thằng đấy hay không!”

 

Bên kia rối tung rối mù, tôi nghe thấy tiếng hô hoán của bố mẹ, lờ mờ còn có tiếng của bà nội, sau đó là tiếng thúc giục của mẹ tôi: “Bây giờ mày lập tức chuyển năm ngàn tệ qua đây, bọn tao phải đưa em gái mày đi phá thai!”

 

Tiếp đó điện thoại gắt rồi, cũng không quan tâm tôi có đồng ý hay không.

 

Nhưng mà tôi vẫn chuyển cho bọn họ năm ngàn tệ.

 

Vốn không phải tôi chỉ muốn chuyển năm ngàn, mà là bọn họ chỉ cần năm ngàn.

 

20

 

Buổi chiều hôm đó, mẹ tôi lại gọi một cuộc điện thoại đến, bà ấy ở đầu bên kia, giọng nói run rẩy, mang theo tiếng nức nở: “Vân Vân, em trai con giế//t người rồi… con có thể… có thể đến bệnh viện chỗ bố mẹ hay không…”

 

Nói không bất ngờ là giả, nhưng lại cảm thấy hình như trong tình trong lý.

 

Dù sao em trai chính là người có tính tình nóng nảy như vậy, đặc biệt là đối với chuyện của em gái.

 

Nhớ lại lúc tiểu học, bởi vì một câu người khác nói em gái “giả vờ thanh cao” nó có thể ra tay đánh người, bây giờ có người làm em gái to bụng, đương nhiên nó nhịn không được rồi.

 

Trên đường đến bệnh viện, mẹ đã nói đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe rồi.

 

Hóa ra sau khi tôi nói với gia đình chuyện làm ăn nợ tiền, cũng bởi vì em trai em gái bất mãn với sinh hoạt phí gia đình cho, cũng đã cãi nhau mấy lần với bố mẹ.

 

Sau đó em gái liền không cái nữa, nó nói nó yêu đương rồi, người yêu của nó rất chịu tiêu tiền cho nó, sẽ đổi điện thoại mới nhất cho nó, mua cho nó rất nhiều quà, chuyển tiền cũng rất hào phóng.

 

Khi đó bố mẹ tôi còn tưởng rằng là em gái câu được một con rùa vàng, còn bởi vậy mà dương dương tự đắc rất lâu.