Chương 6 - Ngày Trọng Đại Của Em Gái Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giữa tôi và anh ta, hình như chẳng còn gì để nói.

Mẹ hồi phục rất tốt, đã được chuyển sang phòng thường.

Sau khi tỉnh lại, ba lập tức kể lại toàn bộ sự thật cho bà biết.

Bà im lặng rất lâu.

Khi vào thăm tôi, bà nắm lấy tay tôi, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn vào vết bạch biến trên mặt tôi.

“Vãn Tang, bao nhiêu năm nay… là mẹ có lỗi với con.”

Tôi rút tay lại, lắc đầu.

“Mẹ không có lỗi với con.”

“Chẳng qua là mẹ không hề yêu con thôi.”

Một câu “xin lỗi” quá nhẹ, nhẹ đến mức không thể gánh nổi tất cả tủi hờn và bất công mà tôi phải chịu đựng suốt mười mấy năm qua.

Mắt bà đỏ hoe, nước mắt lăn dài.

Còn tôi, hoàn toàn không có chút xúc động nào.

Tôi không cần nước mắt của bà, cũng chẳng cần lời xin lỗi nữa.

Ra viện, tôi đến công ty trước.

Bàn làm việc của tôi đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Các đồng nghiệp thấy tôi đều niềm nở chào hỏi, ánh mắt đầy kính nể và xen lẫn chút áy náy.

Từ sau khi công ty phát thông báo đính chính dự án Vân Tê, mọi chuyện đã lan truyền khắp nơi.

Danh tiếng của Lạc Vãn Đình tụt dốc không phanh.

Tôi bước vào văn phòng của Phó Trạm, đặt một phong thư lên bàn anh ta.

“Đây là gì vậy?” – anh ta hỏi.

“Đơn xin nghỉ việc.”

Đồng tử Phó Trạm lập tức co lại.

“Tại sao? Vãn Tang, anh biết trước đây là anh sai, là anh hiểu lầm em.”

“Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, dự án Vân Tê vẫn là của em, anh sẽ toàn lực ủng hộ em làm đến cùng.”

“Không cần đâu. Tôi không còn cảm tình gì với dự án này nữa rồi.”

Cũng giống như tôi… đã không còn cảm tình với cái nhà đó, hay với anh.

“Là vì Lạc Vãn Đình sao?” – anh ta hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Em yên tâm, anh đã cho cô ấy tạm ngưng công việc để tự kiểm điểm rồi. Sau này cô ấy sẽ không can thiệp vào công việc của em nữa.”

“Không, không liên quan đến cô ấy.” – tôi lắc đầu.

“Phó Trạm, toi chỉ là… mệt rồi.”

“Tôi không muốn tranh giành nữa, cũng không muốn nhường nhịn thêm.”

Tôi nhìn người đàn ông mà mình từng yêu suốt bao năm trời.

“Anh biết không?”

“Khi anh trở về, câu ‘em không còn như trước kia nữa’ mà anh nói với tôi, còn đau hơn bất kỳ lời châm chọc nào.”

“Tôi trở thành như bây giờ, không phải vì tôi muốn.”

“Là do chính gia đình tôi, từng bước một đẩy tôi đến ngày hôm nay.”

“Tôi từng nghĩ, ít nhất… anh sẽ là người nhìn thấu mọi chuyện, là người đứng về phía tôi.”

“Nhưng anh không làm vậy.”

Sự thất vọng của anh… chính là giọt nước cuối cùng khiến tôi sụp đổ.

Phó Trạm mấp máy môi, nhưng không thể thốt ra được câu nào.

Tôi xoay người, kéo cửa văn phòng ra.

“Phó Trạm, chúc anh và Lạc Vãn Đình… tân hôn hạnh phúc.”

Tôi không ngoảnh lại, cứ thế bước ra khỏi tòa nhà nơi tôi đã gắn bó suốt năm năm trời.

Nắng rọi trên vai, ấm áp hơn bất kỳ lúc nào trước đó.

7

Tôi vẫn quay về nhà một chuyến.

Có một số thứ, một số việc… tôi muốn tự tay kết thúc.

Khi đẩy cửa vào, Lạc Vãn Đình đang đắp mặt nạ trên ghế sofa, ba thì ngồi bên cạnh xem bản tin tài chính.

Mọi thứ vẫn giống như lúc tôi rời đi – không có gì thay đổi.

Thấy tôi, Lạc Vãn Đình lập tức gỡ mặt nạ xuống, nở nụ cười lấy lòng:

“Chị về rồi à? Sức khỏe đỡ chưa?”

Ba cũng hạ tờ báo xuống, hắng giọng:

“Con về là tốt rồi, người một nhà không nên giận nhau lâu. Mẹ con cũng nhắc con suốt, dọn về đây ở đi.”

Họ tưởng tôi trở về vì đã chịu thua, chịu cúi đầu.

Tôi không trả lời, bước thẳng vào phòng mình.

Phòng vẫn như cũ, chỉ có điều trên bàn có thêm vài món đồ trang điểm không phải của tôi.

Trong tủ quần áo cũng treo vài chiếc váy của Lạc Vãn Đình.

Không gian của tôi, như mọi khi, luôn bị cô ta xâm chiếm một cách tự nhiên.

Tôi lấy ra hai chiếc vali, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Lạc Vãn Đình bước vào theo, ánh mắt bất an nhìn tôi:

“Chị… chị làm gì vậy? Ba nói rồi, đừng làm quá nữa.”

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ gấp từng món đồ bỏ vào vali.

Ba tôi đứng ngay cửa, cau mày quát:

“Lạc Vãn Tang, con làm đủ chưa?!”

“Con hiến gan, cả nhà này ai cũng biết ơn con, nhưng không có nghĩa con được lấy đó ra để ép cha mẹ mình!”

“Để ba nói cho con biết, cái bản tuyên bố cắt đứt quan hệ đó chẳng khác gì tờ giấy lộn!”

Tôi dừng tay lại.

“Ép buộc?” – tôi bật cười.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)