Chương 8 - Ngày Ly Hôn Đau Đớn

8

Mấy hợp đồng tạm hoãn không những được tiếp tục triển khai mà còn vì đối phương từng thiếu tin tưởng nên nhượng bộ thêm vài phần lợi ích.

Hộp thư tuyển dụng của công ty thì như vỡ trận, nhận về hàng nghìn CV mỗi ngày.

Lần này, mẹ Giang Dịch có gào thét ra sao cũng vô ích.

Dư luận xưa nay vẫn vậy — chỉ quan tâm kẻ thắng.

Thời hạn một tuần trôi qua rất nhanh.

Mẹ Giang Dịch vì sợ con trai dính líu đến kiện tụng, đã vét sạch mọi thứ, bán cả đồ đạc để gom tiền trả lại công ty.

Khi Giang Dịch tìm đến tôi, anh ta râu ria xồm xoàm, tiều tụy thấy rõ.

“Diểu Diểu, là anh nhất thời hồ đồ…

Chúng ta bên nhau suốt năm năm, anh thật lòng yêu em.

Em chắc chắn sẽ không rời xa anh đâu, mình làm lại từ đầu được không?”

Anh ta quỳ rạp trước mặt tôi, cầu xin sự tha thứ.

Tôi lắc đầu, chẳng thèm giữ thể diện cho anh ta lấy một chút.

“Giang Dịch, anh thấy chưa?

Cuối cùng vẫn là anh quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi.

Bây giờ chấp nhận ly hôn trắng tay còn kịp đấy.”

Khi thấy con trai mình quỳ rạp trước tôi, mẹ Giang Dịch đã tức đến đỏ mặt tía tai.

Đến khi nghe tôi bảo Giang Dịch phải “ra đi tay trắng”, bà ta gần như nổi điên, lao thẳng đến trước mặt tôi.

Bà chống nạnh, gào lên chửi rủa thậm tệ:

“Con đĩ tiện! Con gà mái không biết đẻ! Sao chổi đội lốt người!

Cưới mày về đúng là nhà họ Giang chúng tao xui xẻo tám đời!

Mày còn dám bảo con trai tao phải ra đi tay trắng? Mày là cái thá gì mà đòi quyết định hả?!”

Mẹ Giang Dịch càng mắng càng điên cuồng, giơ tay định tát tôi một cái.

Bà ta là phụ nữ từ quê lên, sức vóc không đùa được.

Tôi gần như phải dốc toàn lực mới giữ được tay bà ta lại, rồi hất mạnh ra và tặng ngược lại hai cái tát giòn tan.

“Bà là cái thá gì mà dám mắng tôi?

Trước đây tôi gọi một tiếng ‘mẹ’, là vì nể mặt Giang Dịch.

Bây giờ Giang Dịch trong mắt tôi chẳng khác gì rác rưởi, bà nghĩ mình còn là cái gì?”

Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận ra:

Chửi người cũng có thể mang lại cảm giác… sảng khoái đến thế.

Cuối cùng tôi cũng trút được nỗi uất ức trong lòng.

Giang Dịch có vẻ không ngờ tôi dám ra tay với mẹ anh ta, bản chất “mẹ bỉm trong hình hài đàn ông” lập tức lộ rõ.

“Dư Diểu, cô dám đánh mẹ tôi?!

Mẹ tôi đối xử với chúng ta tốt như vậy, cô đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, đại nghịch bất đạo!”

Tôi cười nhạt, vung vẩy bàn tay còn tê rần:

“Đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi.

Mẹ tôi sẽ không lườm nguýt khi tôi gắp thêm miếng thịt,

Mẹ tôi sẽ không cài camera khắp nhà như canh trộm,

Và mẹ tôi càng không phải là người nhất quyết đòi ngủ chung với con trai con dâu trong đêm tân hôn!

Nếu không đánh bà ta, tôi giữ lại làm gì?!”

Cuộc hôn nhân này, từ đầu tới cuối chỉ là một vở hề lố bịch.

Đêm tân hôn, tôi và Giang Dịch đang chuẩn bị đi ngủ, thì nghe tiếng mẹ anh ta khóc nức nở.

Lo lắng, cả hai chạy ra xem thử.

Bà ta đang ôm di ảnh của chồng, vừa khóc vừa kể lể thân phận đáng thương.

Thấy Giang Dịch, nước mắt bà ta tuôn như suối vỡ đê, khóc lóc kể khổ thảm thiết.

Cuối cùng, Giang Dịch đề nghị đêm tân hôn… ngủ cùng mẹ.

Ba người. Cùng. Một. Giường.

Tối hôm đó, tôi và anh ta cãi nhau trận đầu tiên trong đời.

Cũng từ đó, mẹ Giang Dịch mới chịu về quê.

Trước khi đi, bà ta còn lén gắn camera giám sát trong nhà.

Đúng là trò hề của thế kỷ.

Sau trận chửi thẳng mặt, Giang Dịch lộ vẻ mất hồn mất vía.

Còn mẹ anh ta thì bị tôi làm tức đến phát bệnh tim, phải gọi xe cấp cứu đưa vào viện.

Nhưng tôi chẳng hề thấy có lỗi — tự bà ta chuốc lấy cả thôi.

Tôi tưởng sau chuyện này, giữa tôi và Giang Dịch sẽ chẳng còn dây dưa gì ngoài chuyện ly hôn.

Ai ngờ, việc đầu tiên mẹ anh ta làm sau khi tỉnh lại… là báo cảnh sát.

Tôi bị gọi lên đồn, có cả bố mẹ đi cùng.

Mẹ Giang Dịch khóc lóc, gào thét thảm thiết, tố cáo tôi đánh bà ta, còn mang cả video hôm đó ra làm chứng.

Tôi không giấu giếm gì, kể lại hết mọi chuyện — kể cả chuyện bà ta từng khăng khăng đòi ngủ chung với con trai trong đêm tân hôn.

Con dâu không thấy mất mặt, thì tôi việc gì phải ngượng?

Bố mẹ tôi nghe xong, giận đến tím mặt, chỉ thẳng mặt bà ta mà mắng thẳng:

“Vô liêm sỉ!”

Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, không nói được gì, cuối cùng kết luận là… mâu thuẫn gia đình, tự giải quyết.

Mẹ Giang Dịch nghe xong liền lăn ra ngay cửa đồn công an mà ăn vạ.

Nhìn từ xa, chẳng khác gì một cục thịt to tròn đang lăn lộn.

Giang Dịch gầy gò không kéo nổi mẹ.

Tôi và bố mẹ chỉ đứng nhìn lạnh nhạt, trong đầu chỉ muốn xử lý xong chuyện ly hôn càng sớm càng tốt.

Bố tôi lập tức gọi điện tìm luật sư hàng đầu để lo vụ kiện ly hôn cho tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)