Chương 7 - Ngàn Năm Canh Giữ Quỷ Môn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 8

Cô ta thấy tôi đang khóc, cười càng lúc càng lớn, ánh mắt cũng ngày càng độc ác.

“Chị cũng có ngày hôm nay sao? Đúng là đáng đời!”

“Từ nhỏ đến lớn, không biết chị đã bỏ bùa gì cho Quan Kỳ ca ca mà anh ấy lại nói tôi là mệnh lệ quỷ, phải đi canh giữ Quỷ môn. Nhưng dựa vào đâu chứ?”

“Chị có biết tôi đã làm gì để anh ấy thay đổi lời phán không?”

Tôi cố kìm nước mắt, hoang mang nhìn cô ta.

Chỉ thấy cô ta đắc ý nói:

“Năm tôi mười bốn tuổi, tôi giả vờ rơi xuống bẫy, để Quan Kỳ ca ca đến cứu. Sau đó tôi hôn anh ấy.”

“Chị thì bình thường ngay cả nắm tay cũng không dám, còn tôi hôm đó cố tình cọ ngực vào người anh ấy, mặt anh ấy đỏ ửng hết cả lên.”

Cô ta ưỡn ngực đầy tự hào.

Lúc ấy tôi mới chợt nhớ lại—mười bốn tuổi chính là lúc Lý Quan Kỳ bắt đầu vô thức nhìn trộm Tào Phồn Tinh.

“Năm mười lăm tuổi, tôi thổ lộ với anh ấy.”

“Tôi nói rằng chị chỉ biết tu luyện, trong mắt chẳng có ai, không phân biệt là anh hay người khác, thái độ của chị cũng chẳng thay đổi.”

“Còn tôi thì sao? Tôi thật lòng, thật dạ yêu anh ấy.”

“Chị đoán xem? Haha, anh ấy đã dao động rồi!”

Trước năm mười lăm tuổi, mỗi lần Lý Quan Kỳ phát hiện Tào Phồn Tinh làm việc xấu, anh ta đều nghiêm khắc mắng mỏ.

Anh ta là người lương thiện, nên ngày càng ghét cô ta.

Nhưng từ năm mười lăm tuổi trở đi, mỗi lần bắt gặp cô ta làm chuyện sai trái…

Anh ta chỉ cười bất lực, dịu dàng nói:

“Trẻ con mà, không hiểu chuyện, sau này sẽ tốt thôi.”

“Thư Nguyệt, em cũng đừng trách Tinh Tinh, anh sợ về nhà em ấy lại khóc.”

Mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, mười tám tuổi…

Tào Phồn Tinh từng bước bước vào trái tim Lý Quan Kỳ.

Cho đến đêm trước ngày phán mệnh.

“Tôi khóc lóc chạy đến tìm Quan Kỳ ca ca, nói tôi sợ hãi, không muốn canh giữ Quỷ môn.”

“Lúc đó anh ấy vốn đã do dự, tôi liền cởi hết đồ ra. Cần gì thuốc men, chỉ cần cơ thể tôi là đủ.”

“Vừa nhìn thấy thân thể tôi, anh ấy liền…”

Tào Phồn Tinh như nhớ lại điều gì đó khiến cô ta phấn khích, cười càng ngày càng lớn.

“Đêm hôm đó, anh ấy hôn tôi rất nhiều lần, miệng gọi toàn tên tôi, chẳng nhắc đến chị lấy một câu đâu, chị ơi!”

“Còn cha mẹ nữa, chị biết khi họ biết chị sẽ thay tôi canh Quỷ môn, phản ứng của họ là gì không?”

Khi nghe đến cha mẹ, tôi của năm xưa vẫn còn một tia hy vọng.

Khẽ ngẩng đầu lên run rẩy nhìn.

Chỉ thấy Tào Phồn Tinh phá lên cười lớn:

“Họ nói, vậy thì tốt quá! Chỉ cần Tinh Tinh còn ở bên cạnh, bố mẹ đã yên tâm rồi!”

“Chị xem đi, họ vốn chẳng hề quan tâm đến chị. Người mà họ thật sự yêu thương là em!”

Tôi—người con gái của một ngàn năm trước—tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Ngay cả lúc Tào Phồn Tinh rời đi, tôi cũng không còn sức để hay biết nữa.

Mấy ngày ấy, tôi khóc đến cạn khô nước mắt.

Cho đến một khoảnh khắc, Quỷ môn bỗng phát ra tiếng ù ù khiến tim người ta run rẩy.

“Ngươi đã đến rồi, người canh giữ kế nhiệm.”

Tôi đi theo sự dẫn dắt của Quỷ môn, trở thành người giữ cửa mới.

Từ đó về sau, không còn ăn uống, không còn giấc ngủ.

Suốt một ngàn năm ấy, tôi giống như cánh cổng kia.

Bám rễ vững chắc tại Quỷ môn quan, bất kể ngày đêm, không còn vui buồn gì nữa.

Cảnh tượng suốt một ngàn năm nhanh chóng lướt qua trước mắt.

Sắc mặt Lý Quan Kỳ trắng bệch.

Anh ta dè dặt nhìn tôi, muốn đưa tay kéo tay áo tôi.

“Thư Nguyệt, nghe anh giải thích… Không phải như em thấy đâu. Anh chỉ là…”

Chỉ là cái gì?

Tôi lạnh lùng nghiêng đầu nhìn sang.

Đối diện ánh mắt tôi, anh ta lại không nói được gì nữa.

Bố mẹ tôi cũng mang vẻ mặt áy náy, khi nhìn tôi thì ánh mắt lộ rõ không nỡ.

“Thư Nguyệt à, bố mẹ năm đó có thể hơi thiên vị, nhưng con với Tinh Tinh đều là con gái của chúng ta, chúng ta đều yêu cả hai.”

“Hồi ấy là bố mẹ sai rồi, bố mẹ xin lỗi con.”

Bọn họ chưa từng chứng kiến một ngàn năm ấy của tôi.

Nên cũng không biết tôi đã sống thế nào.

Cũng dễ dàng tự lừa mình dối người, tự cho rằng thiên vị con gái út là điều bình thường, rằng tôi chẳng hề đau khổ vì họ.

Nhưng giây phút này, tất cả những đau đớn của tôi suốt một ngàn năm hiện rõ trước mắt.

Bọn họ không thể tự lừa dối bản thân nữa.

Ánh mắt nhìn tôi, dần trở nên càng lúc càng day dứt.

Thấy vậy, Tào Phồn Tinh như phát điên, gào lên điên cuồng:

“Rõ ràng mọi người yêu tôi nhất, sao lại xin lỗi chị ta?!”

“Không được xin lỗi! Không được lại gần chị ta!”

Tình yêu thương mà cô ta từng giành giật được từ tôi, vào giờ phút này… dường như đang bị tôi giành lại.

Nhưng đối với tôi, những thứ đó từ lâu đã không còn quan trọng nữa.

Giọng nói của Thần thụ dần trở nên rõ ràng.

Cuối cùng, tôi đã hiểu ra tất cả.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tào Phồn Tinh, khẽ nhếch môi cười.

“Cô vẫn còn bận tâm mấy thứ đó à?”

“Còn tôi thì chỉ biết một điều—cô tiêu rồi.”

Chương 9

Từ những tiếng thì thầm hỗn loạn của Thần thụ, tôi dần ghép lại được toàn bộ sự thật.

Quả “tâm tưởng sự thành” thật ra chỉ là một cú lừa.

Còn Thần thụ—nó vốn không phải là một cái cây bình thường.

Trên đời này làm gì có thứ nào chỉ cần ăn vào là ước gì được nấy?

Mỗi người canh giữ Quỷ môn, sau khi ăn quả thần, đều sẽ bị Thần thụ trói buộc, hút đi toàn bộ sinh khí, cuối cùng biến thành một phần của nó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)