Chương 6 - Ngã Rẽ Định Mệnh Của Chị Tôi

Tôi vừa dứt lời, thầy hướng dẫn liền lên tiếng khen ngợi:

“Đừng thấy Lâm Giác Hạ còn trẻ mà coi thường. Cô ấy làm việc rất chín chắn, kết quả nghiên cứu hiện tại khá khả quan. Có lẽ sắp tới sẽ đưa vào ứng dụng thực tế.”

“Ồ? Thật sao?” – Lục Vân Thâm nhếch môi cười, nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt.

“Thầy Thẩm, chúng ta hợp tác bao nhiêu năm rồi, nếu có kết quả thì phải ưu tiên cho công ty tôi đấy nhé.”

Nói xong, anh ta rút ra một tấm danh thiếp, đưa cho tôi:

“Bạn học Lâm nếu cần giúp đỡ, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Đừng để công ty khác nẫng tay trên đấy.”

Ở bàn ăn tôi không tiện từ chối, đành đưa tay nhận lấy.

Sau đó anh ta trò chuyện thêm đôi câu rồi đứng dậy cáo từ.

Lúc đi ngang qua tôi, tôi cảm nhận được ánh mắt anh ta lại rơi xuống người mình.

Chỉ trong tích tắc, lưng tôi lạnh toát.

Kiếp trước, tôi sống đến chết cũng chưa từng có bất kỳ liên hệ gì với Lục Vân Thâm.

Nhưng kiếp này, vì mọi thứ đã rẽ hướng, anh ta lại chú ý đến tôi.

“Giác Hạ, Tổng giám đốc Lục còn đích thân đưa danh thiếp cho cậu, chắc là hứng thú với cậu lắm đó.”

Tôi sững người.

Hứng thú với tôi?

Một ý nghĩ bệnh hoạn chợt lóe lên trong đầu tôi.

Chẳng lẽ… anh ta muốn cả hai chị em tôi sao?

Chẳng trách vừa nãy Lâm Tri Tình lại cư xử kỳ lạ như vậy.

Chắc lúc đầu chị ta đã nhận ra ánh mắt mà Lục Vân Thâm nhìn tôi, nên mới hoảng sợ — sợ gương mặt giống hệt của tôi sẽ khiến anh ta hứng thú.

Nhưng rồi chị ta cũng hiểu ra, nếu anh ta thật sự muốn làm gì, chị cũng không ngăn nổi.

Chi bằng chủ động giới thiệu, còn có thể nợ được anh ta một nhân tình.

Tôi không rõ Lục Vân Thâm đang muốn gì.

Nhưng tôi ngày càng cảm thấy lạnh lòng với Lâm Tri Tình.

Tôi quá hiểu những toan tính bẩn thỉu trong đầu chị ta — sợ bản thân không giữ được “con cá lớn” này, nên đến lúc cần thiết sẽ lôi tôi ra làm vật hy sinh.

Cũng giống như việc chị không muốn hủy hôn với Trần Tự, nhưng lại muốn tôi đi thay thế làm cô dâu.

Vì vậy, tấm danh thiếp kia tôi thậm chí chẳng buồn nhìn.

Vừa bước ra ngoài, tôi tiện tay ném luôn nó vào thùng rác.

Nhưng tôi không ngờ, vừa ném xong thì điện thoại rung lên.

Một tin nhắn gửi đến:

Lâm Giác Hạ, hình như em có chút ý kiến với tôi?”

Tôi khựng người.

Anh ta thấy rồi?

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn quanh.

Bên kia đường, cửa kính xe phía sau từ từ hạ xuống.

Lục Vân Thâm đang nhìn về phía tôi, tay cầm điện thoại gọi đến.

Tôi không nghe, lập tức ngắt máy.

Anh ta dường như rất có hứng thú, tiếp tục nhắn:

“Em đang sợ gì?”

Tôi trả lời:

“Tôi không sợ.”

Rất nhanh, anh ta nhắn tiếp:

“Số điện thoại của em là do Lâm Tri Tình cho tôi.”

Tôi đoán được điều đó.

Nhưng không hiểu anh ta nói vậy để làm gì.

Ngay sau đó, tin nhắn mới lại hiện lên:

“Ngày mai ăn với tôi bữa cơm. Nể mặt chút nhé?”

“Xin lỗi, tôi còn phải làm thí nghiệm, không rảnh.”

“Tôi đã hỏi thầy Thẩm rồi, ngày mai các em được nghỉ.”

“Tôi có kế hoạch riêng. Nếu muốn bàn về đề tài nghiên cứu, anh có thể liên hệ với giáo sư của tôi.”

Anh ta vẫn không chịu buông tha:

“Em không gặp tôi, tôi sẽ chờ dưới nhà em, đến khi nào em chịu gặp thì thôi.”

Tôi cười lạnh, gõ mấy chữ:

“Tùy anh.”

Sau đó anh ta không nhắn gì thêm nữa.

Tôi nghe thấy tiếng xe nổ máy.

Anh ta đi rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa nằm xuống giường được một lúc, tôi liền nhận được cuộc gọi từ Lâm Tri Tình.

“Anh ấy tìm em rồi đúng không?”

Tôi không trả lời.

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng cười mỉa và giọng châm chọc:

“Em tưởng anh ta tìm em là vì em đặc biệt lắm à? Không phải vì em trông giống chị sao.”

“Lâm Giác Hạ, em thua xa chị đủ đường — không biết ăn mặc, chẳng có chút quyến rũ nào. Anh ta xin số em chẳng qua vì thấy hai chị em sinh đôi thú vị thôi.”

“Em đừng mơ mộng gì quá xa xôi.”

“Chị nói xong chưa? Em cúp máy đây.”

Tôi lạnh lùng cắt ngang, dứt khoát tắt máy, bỏ lại tiếng gào thét đầy phẫn nộ của chị ta phía bên kia.

Chắc chị ta tức điên lên rồi.

Bởi vì tôi biết — chị đang thấy bất an.

Chị sợ vị trí mình lung lay.

Sợ tôi sẽ thay thế chị.

Nhưng chị ta thất vọng rồi.

Tôi không hề có hứng thú gì với cái thế giới của họ.

Cũng chẳng có chút cảm tình nào với một người đàn ông như Lục Vân Thâm — cái kiểu lấy phụ nữ làm trò chơi trong tay.

Tôi chỉ muốn yên ổn làm nghiên cứu, sống cuộc sống của mình, và rời xa Lâm Tri Tình càng xa càng tốt.

Vì thế, tôi chặn toàn bộ liên lạc của chị ta.

Nhưng tôi không ngờ — ngày hôm sau chị ta lại về nhà!

Chị mang theo mấy túi to túi nhỏ, đưa quà cho từng người trong nhà.

Toàn là hàng cao cấp, nhìn qua đã biết không rẻ.

Mẹ tôi mặt lạnh tanh, hỏi:

“Tiền ở đâu ra vậy?”

Chị cười tươi như hoa:

“Bạn trai con giàu mà! Toàn bộ đều là anh ấy mua tặng để hiếu kính ba mẹ đó. Mẹ ơi, cái máy làm đẹp này giá ba mươi triệu đấy nha!”

“Ba, đây là rượu nhập khẩu từ nước ngoài đó, ở ngoài muốn mua cũng chẳng có mà mua đâu! Ba nhìn xem nè.”

“Lâm Giác Hạ, chị cũng mua túi cho em nữa.”

Nói rồi, chị ta lấy ra một chiếc túi Chanel đưa về phía tôi.

Tôi không nhận.

Chị ta bật cười khẩy:

“Em biết cái túi này bao nhiêu tiền không? Với cái tấm bằng cao học rách nát của em, không biết đi làm bao lâu mới mua nổi.”

Mẹ tôi đứng bật dậy, đột ngột hỏi thẳng:

Lâm Tri Tình, mày đang làm tiểu tam, hay bị người ta bao nuôi rồi?”

Câu hỏi thẳng thừng đến mức ngay cả tôi cũng ngẩn người.

Không ngờ mẹ lại nói thẳng đến thế.