Chương 6 - Ngã Rẽ Cuộc Đời Của Nha Hoàn
Quay lại chương 1 :
Chờ lúc trong ngoài hỗn loạn, ta lại theo kế cũ lẻn vào Tây viện.
Ta cởi bỏ xiêm y nha hoàn trên người.
Khoác nó lên cho thiếu phu nhân.
“Gương nhân, ta tới cứu người.”
“Người đừng hỏi gì cả, chỉ cần nghe lời ta.”
“Cầm lấy ngọc bội này.”
“Bây giờ ngoài kia đang hỗn loạn, người lập tức đi tới cửa nhỏ nối Tây viện với tiền viện, trốn ở đó chờ ta.”
“Nhất định phải nhanh!”
Nhìn thiếu phu nhân khoác áo nha hoàn, len lén rời khỏi Tây viện.
Ta liền lập tức chạy vào nhà bếp nhỏ trong Tây viện.
Tần Lệ vừa rồi đã kéo thiếu phu nhân trên giường làm nhục đến mấy lượt.
Trong phòng có chậu nước.
Hẳn là nhà bếp nhỏ này vẫn luôn đun nước nóng.
Quả nhiên.
Ta thấy một nha hoàn nhỏ đang gật gù ngủ gục bên lò nước.
Ta cầm gậy.
Đập ngất xỉu tiểu nha hoàn kia.
Cởi bỏ xiêm y của nàng.
Từ nhà bếp nhỏ châm lửa.
Thiêu cháy dãy phòng, cỏ cây xung quanh.
Bôi bẩn mặt mũi.
Vừa chạy vừa giả vờ hoảng loạn.
“Cháy rồi!”
“Quý nhân còn mắc kẹt trong đó, mau lấy nước cứu người!”
Đám hộ vệ cũng hoảng loạn.
Có hai tên xông thẳng vào biển lửa.
Có hai tên hối hả đi tìm nước.
Ta thừa cơ hỗn loạn.
Lén thoát khỏi Tây viện.
Theo đúng như đã hẹn với thiếu phu nhân.
Chạy về phía cửa nhỏ.
18
Một trận hỏa hoạn lớn bùng lên.
Thiêu trụi cái ổ nhơ nhuốc nhà họ Tạ.
Phu nhân tất bật như con quay, chạy đông chạy tây.
Không ai phát hiện.
Ta và thiếu phu nhân đã trốn vào bãi xe ngựa.
Nơi ấy giờ đây vắng lặng.
Chất đầy cỏ khô mục nát.
Mùi nồng nặc hôi hám.
Chính là chỗ mà đám quý nhân không bao giờ nghĩ tới.
Mọi chuyện…
Tất cả…
Giống hệt như những gì ta đã trải qua ở những kiếp trước.
Chu gia Đại gia tới tế bái.
Song Mãn thì xoay quanh cổng lớn, giám sát nghiêm ngặt.
Nhất là sau trận hỏa hoạn ta gây ra đêm qua hôm nay nhân thủ tại cổng càng dày đặc hơn.
Lại qua thêm nửa canh giờ.
Chu gia Đại gia quay trở lại.
Hắn vén rèm xe ngựa.
Bước lên.
“Trinh nương, ngươi…”
Ta không để hắn nói hết câu.
Hung hăng kéo hắn ngã xuống.
Ngồi đè lên người hắn.
Dùng áo khoác phủ kín mặt hắn.
Vung tay đánh mạnh lên đầu.
Bịt chặt miệng hắn.
Vì chưa có kinh nghiệm.
Ta ra tay quá mạnh.
Khiến cả cỗ xe ngựa chao đảo.
Xa phu bên ngoài vội hỏi:
“Đại gia?”
“Không việc gì, đi tiếp.”
Là một giọng nói trầm thấp, bình tĩnh, dè dặt.
Hoàn toàn giống với giọng Chu gia Đại gia.
Nhưng người lên tiếng
Lại là thiếu phu nhân.
19
Cuối cùng.
Chúng ta cũng rời khỏi Tạ phủ.
Khi nghe tiếng ồn ào vọng từ bên ngoài.
Cả người ta như được sống lại từ địa ngục.
“Không về phủ.”
“Đi thẳng tới Quốc Tử Giám.”
“Dạ.”
Xa phu không hỏi nhiều.
Dù sao Chu gia cũng có hai tiểu thiếu gia đang học ở Quốc Tử Giám.
Hắn thường xuyên tới đón họ.
Khoảng cách tới Quốc Tử Giám ngày càng gần.
Mà tim ta lại đập càng lúc càng dữ dội.
Trên đường.
Có thể thấy bóng Cẩm y vệ cưỡi ngựa đi tuần.
Bọn họ chặn ở các cửa thành, các tửu lâu, khách điếm.
Tần Lệ nhất định đã phát hiện!
“Tiểu Chu, đừng sợ.”
“Những chuyện này… chúng ta đều đoán trước rồi, không phải sao?”
“Những gì còn lại.”
“Để ta.”
Thiếu phu nhân siết chặt tay ta.
Khẽ thì thầm.
Khiến vành mắt ta cay xè.
Ta cũng nắm chặt tay nàng.
“Thiếu phu nhân, người cũng đừng sợ.”
“Nếu người chết.”
“Ta cũng sẽ chết theo.”
“Dù có phải chết một vạn lần.”
“Chỉ cần có một lần sống sót thôi, cũng đủ!”
Thiếu phu nhân khẽ cười:
“Không để ngươi chết nữa.”
“Dù lần này thất bại, ngươi cũng không được quay lại cứu ta.”
“Đây là số mệnh của ta.”
“Ta cam tâm.”
Tối qua lúc trốn trong đống cỏ.