Chương 5 - Ném Trúng Cậu Rồi

Tỏ tình trên vòng quay khổng lồ không đơn giản chỉ dựa vào adrenaline hay hormone.

Cô ấy nhất định đã quyết định từ trước liệu có đồng ý hay không.

Chỉ là, cô ấy cần thêm một chút dũng khí để nói rõ ràng.

Tống Trường Dã sững sờ nhìn tôi,

rất lâu không nói gì.

Khi cơn gió một lần nữa làm cabin lắc lư nhẹ,

anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“Tôi chưa bao giờ thiếu dũng khí.”

“Tôi chỉ sợ làm cậu hoảng sợ.”

“La Bắc Bắc, có thể ở bên tôi không?”

Tỏ tình thì có gì đáng sợ chứ?

Nhưng nếu là đại ca trường, không có chút giao thiệp nào với tôi, đột nhiên lại tỏ tình…

Nghe có vẻ hơi hoang đường thật.

Tôi nhìn vào đôi mắt anh ta, trong đó phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của tôi.

Tôi khẽ hỏi:

“Vì sao cậu lại thích tôi?”

Lực tay đang nắm chặt tay tôi khẽ thả lỏng.

Môi Tống Trường Dã mấp máy, nhưng không nói được câu nào.

Tôi nhìn chằm chằm anh ta:

“Câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao?”

“Hay thực ra, đây chỉ là trò tiêu khiển của cậu?”

Tôi không muốn nghĩ xấu về Tống Trường Dã.

Nhưng cách anh ta bày tỏ tình cảm, cùng những lần trêu chọc tôi, đều đến quá đột ngột, chẳng có lý do gì.

Tôi thừa nhận mình cũng bị hấp dẫn bởi giọng nói và ngoại hình của anh ta.

Nhưng chỉ vì thế mà vội vàng nhảy vào một mối quan hệ, không phải quá ngốc sao?

Vòng quay khổng lồ xoay hết một vòng,

từ từ dừng lại.

Tôi thỏa hiệp:

“Thôi, khi nào cậu nghĩ thông suốt thì hãy trả lời tôi.”

Vừa nãy còn mạnh miệng bảo không thiếu dũng khí.

Lừa ai chứ?!

Tôi nhảy xuống khỏi cabin, vừa đi được hai bước,

thì bất ngờ bị Tống Trường Dã đuổi theo, nắm chặt cổ tay.

Lần đầu tiên, tôi thấy anh ta có chút hoảng loạn.

“Mèo là tôi nhặt được.”

“Tên Bắc Bắc cũng là tôi đặt bừa.”

“Cái vòng tre đó, tôi cố tình dùng đầu đón lấy.”

“Nhưng tôi thật sự đã thích cậu từ rất lâu rồi.”

17.

Tôi và Tống Trường Dã ngồi cạnh nhau trên ghế dài trong khu vực trong nhà.

“Cậu thường xuyên đến cho mèo hoang ở trường ăn, tôi đã vô tình gặp rất nhiều lần.”

Giọng anh ta bình thản, chậm rãi:

“Gặp nhiều rồi, nên mỗi lần đi ngang qua tôi đều dừng lại xem thử, hôm nay cậu có đến không.

Có một lần, cậu đuổi theo một con mèo vàng nhỏ, không cẩn thận va vào tôi.

Lúc đó, cậu ngơ ngác nhìn tôi rất lâu, mặt cũng đỏ bừng…”

“Tôi liền nghĩ, có phải cậu thích tôi không.”

Nói thật nhé.

Câu này nếu không phải do Tống Trường Dã nói ra, mà là ai khác, chắc chắn sẽ lọt top phát ngôn sến súa nhất năm.

Nhưng trường tôi quả thực có rất nhiều người thích Tống Trường Dã.

Nhưng tôi thề, tôi chỉ thèm giọng của anh ta, thỉnh thoảng mới có chút động lòng với vẻ ngoài!

Tống Trường Dã cười tự giễu:

“Sau đó trời lạnh, mèo hoang trốn đi hết, cậu cũng đến đó ít hơn.

Nhưng tôi vẫn quen thói đi ngang qua mỗi ngày,

mong rằng có thể tình cờ gặp lại cậu…”

“Rồi tôi dần nhận ra, có lẽ tôi đã thích cậu mất rồi.”

“Tôi bắt đầu để ý cậu, biết cậu thích ăn mì ngũ cốc ở căn-tin số 1, biết thời khóa biểu của cậu, cũng biết cậu rất thích mèo.”

“Vậy nên tôi mới nhặt một con mèo vàng.

Hôm đó, dù cậu không ném trúng tôi, tôi cũng sẽ lén đặt con mèo trước cửa nhà cậu, rồi giả vờ rằng mèo nhà tôi bị lạc.”

Không thể không nói, đại ca trường cũng có chút mưu mô đấy chứ.

Lời tỏ tình của anh ta khiến tôi mặt đỏ bừng.

Thì ra “hôm đó” mà anh ta nói, là ngày tôi vô tình va vào anh ta khi đi cho mèo ăn.

Nhưng… tôi thực sự chẳng có chút ấn tượng nào.

Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên—

Có phải đây chính là quá trình tự chinh phục của đại ca trường không?!

Sau hôm đi công viên trò chơi, Tống Trường Dã bảo sẽ đợi câu trả lời của tôi.

Nhưng thật lòng mà nói, tôi đang lo một chuyện khác hơn—

Làm sao để nói với anh ta rằng, vé công viên giải trí mà anh ta mua… là tôi đăng bán.

Tôi chụp vài bức ảnh dìm hàng của Phát Tài để thử thăm dò trước.

Tống Trường Dã trả lời rất nhanh:

“Nghĩ xong rồi?”

Tôi lẳng lặng xóa sạch một đoạn văn dài đã gõ sẵn, đổi thành:

“Chưa đâu.”

Tống Trường Dã:

“Bảo con mèo ngốc đó lăn khỏi giường của cậu đi.”

Tôi hắng giọng:

“Tôi muốn nói chuyện khác cơ. Chính là… cái vé công viên mà cậu mua, là do tôi đăng bán vé cũ đó.”

Lần này, anh ta im lặng lâu hơn một chút.

Rồi một lát sau, anh ta trả lời:

“Đây chính là duyên phận.”

Tôi có thể cảm nhận được nụ cười gượng gạo trong tin nhắn.

“Cậu còn bắt tôi chờ bao lâu nữa đây?

Mấy ngày nay tôi ăn không ngon, ngủ không yên, từ hôm đi chơi về còn bị cảm lạnh, giờ gầy đi cả một vòng rồi.”

Ban đầu tôi còn hơi lo lắng.

Nhưng càng nghe, tôi càng cảm thấy quen tai…

Tôi gõ:

“Câu này… không phải là kịch bản mà cậu bịa ra cho Phát Tài sao?”

Tống Trường Dã hừ lạnh:

“Tôi còn thảm hơn nó nhiều.”

Không biết có phải cảm nhận được gì không, Phát Tài xoay cái thân hình mập ú, rồi thản nhiên ngồi phịch xuống điện thoại tôi.

18.

Mặc cho điện thoại tôi liên tục rung lên với tin nhắn của Tống Trường Dã, Phát Tài vẫn vững như núi.

“Meo~”

Nó nhấc móng lên liếm lông, sau đó dùng chân sau đạp thẳng điện thoại tôi xuống giường, rồi duỗi người cuộn tròn trong lòng tôi, thoải mái ngáy khò khò.

Một người một mèo, rõ ràng khác loài, nhưng lại tạo ra một bầu không khí đấu đá cung đình.

Nửa tiếng sau, Tống Trường Dã lại lần nữa trèo vào từ ban công, xách cổ Phát Tài lên:

“Từ giờ trở đi, trong nhà này, mày không có chỗ nữa.”

Phát Tài xù lông:

“Meo! Aoo aoo aoo aoo!”

Tống Trường Dã nhíu mày:

“Mày còn nhớ tao là ba ruột của mày không đấy?”

Đáp lại anh ta là một cú vả không hề nương tay.

Tôi gấp rút tách hai đứa nó ra, cạn lời:

“Lần sau có thể đi cửa chính được không?”

Tống Trường Dã nheo mắt cười:

“Chính cậu nói đấy, còn có lần sau.”

Tôi: “…”

Tôi đi lấy cồn sát trùng trong ngăn kéo, nhưng khi mở ra, vô tình nhìn thấy lá bùa bình an.

Tôi khẽ chạm nhẹ lên nó, sau đó đóng ngăn kéo lại, vừa xoay người liền đâm sầm vào lồng ngực của Tống Trường Dã.

“!”

“Cậu đi đứng không gây tiếng động gì thế hả!”

“Xin lỗi,”

anh ta chống hai tay lên bàn phía sau tôi, bao vây tôi trong vòng tay mình, giọng nói thấp nhẹ:

“Có lẽ tôi bị Phát Tài lây rồi, cứ nhìn thấy cậu là muốn lẽo đẽo đi theo phía sau, muốn cậu nhìn tôi nhiều hơn một chút.”

Hương cam bạc hà lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy tôi.

Tôi đặt tay lên ngực anh ta, giữ khoảng cách:

“Tiến triển quá… quá nhanh rồi, tôi không theo kịp.”

Tống Trường Dã lùi lại một chút:

“Vậy Bắc Bắc cảm thấy, chúng ta nên tiến đến bước nào?”

Bước nào?

Bộ não tôi chậm chạp xử lý, rồi bỗng nhiên nhớ ra—

Không đúng!

Tôi còn chưa trả lời lời tỏ tình của anh ta mà?!

Tôi vừa định lên tiếng, thì miệng đã bị Tống Trường Dã che lại.

“Nể tình tôi mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, còn bị con mèo ngốc cào một vết, hãy đồng ý với tôi đi.”

Hơi ấm từng chút từng chút thấm vào người tôi.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Đến khi mồ hôi thấm ướt lưng, tôi mới nhẹ gật đầu.

Tống Trường Dã lúc này mới thả tay, sau đó ôm lấy eo tôi, nhấc bổng lên quay một vòng.

Tôi bám vào áo khoác anh ta, nghiêm túc dặn dò:

“Tôi giống Phát Tài.”

“Ở bên tôi rồi, tuyệt đối không được đi sờ mó mấy con mèo khác!”

Tống Trường Dã cười không giấu được ý cười:

“Tôi có sờ đâu, tôi chỉ sợ cậu không thích con mèo ngốc này, nên mới định tìm một con lanh lợi hơn.”

Tôi cũng bật cười:

“Không được nói Phát Tài ngốc nữa! Nó là con mèo đáng yêu nhất… ừm, ít nhất là con mèo vàng đáng yêu nhất.”

Nhìn thân hình tròn trịa này, tôi thực sự không thể nói nó là “bé” được.

Tống Trường Dã cười khẽ, sau đó quay người xách Phát Tài về lại ổ mèo trong phòng khách.

“Từ giờ trở đi, giường của La Bắc Bắc chỉ có tôi mới được leo lên, hiểu chưa?”

Phát Tài:

“Meo meo meo! Aoooo aoooo!”

Rồi ngay trước mặt Tống Trường Dã, nó tè luôn ra đất.

Tôi cười đến mức không thở nổi, còn Tống Trường Dã đen mặt định vứt nó ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, tôi đã nhìn thấy ba tôi giữ nguyên tư thế đang lấy chìa khóa trong túi, đứng đơ tại chỗ.

Tôi:

“Ba, nghe con giải thích!”

Ba tôi:

“Bắc Bắc này… có phải ba bị hoa mắt không?”

“Con mèo con nuôi, biến thành người rồi à?!”

Ngoại truyện 1: Về việc có phải Tống Trường Dã là mèo vàng hóa thành hay không

Hôm đó, khi ba tôi mở cửa, Tống Trường Dã đang xách Phát Tài trên tay, cả con mèo dán sát vào cánh tay anh ta, chỉ còn mỗi cái đuôi ngoe nguẩy.

Ba tôi chỉ nhìn thoáng qua, rồi cho rằng cậu thanh niên kia mọc đuôi.

Sau khi giải thích rõ ràng, ba tôi thở phào ngồi xuống sofa:

“Hú hồn, ta còn tưởng… mà khoan đã.”

Ông ấy hơi nheo mắt, quay sang nhìn Tống Trường Dã:

“Cậu là ai?”

Chúc mừng ba tôi cuối cùng cũng nhận ra trọng điểm.

Tôi vừa định nói “chỉ là bạn học”, thì đã thấy Tống Trường Dã cài lại nút áo, chỉnh lại vạt áo, sau đó cúi chào:

“Chào bác, cháu là bạn trai của Bắc Bắc.”

Ba tôi cau mày:

“Nó có bạn trai từ bao giờ? Sao tôi không biết?”

Tống Trường Dã mỉm cười:

“Hôm nay.”

Ba tôi liếc tôi một cái đầy áp lực:

“Nói rõ xem, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tôi nắm tay Tống Trường Dã:

“Hay là cậu đi trước đi?”

Anh ta lộ ra vẻ mặt thất vọng:

“Được rồi, tất cả nghe theo cậu.”

“Tôi hiểu mà, cậu luôn cảm thấy tôi không đủ tư cách, không muốn công khai mối quan hệ với tôi.

Nếu không phải hôm nay bị bác trai phát hiện… tôi…”

“Thôi bỏ đi, không sao cả, chỉ cần cậu còn thích tôi là đủ.”

Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi.

Tôi sững sờ một lúc, thì thấy ba tôi mặt đen sì, gọi điện ngay cho mẹ tôi:

“Về ngay!! Con gái mình vừa chơi đùa tình cảm với một thanh niên thuần khiết!!”

Tối hôm đó, tôi bị mẹ tôi cầm cây cán bột rượt từ trong nhà ra ngoài.

Sát thương vật lý: 0.

Sát thương tinh thần: 100.

Ba tôi ôm Phát Tài, dạy bảo tôi bằng giọng điệu trầm ngâm:

“Bắc Bắc à, ba mẹ không cấm con yêu đương.

Nhưng nếu đã yêu thì phải nghiêm túc, không được đùa giỡn với cảm xúc của người ta, hiểu không?”

Mẹ tôi thở dốc một hơi:

“Mà cậu trai đó trông thế nào?”

Ba tôi gật gù:

“Phải nói là…”

Ông giơ ngón cái lên:

“Đẹp trai vô đối!”

Mẹ tôi hài lòng gật đầu:

“Sau này đối xử tốt với người ta một chút, lần sau mời về nhà ăn cơm.”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, tối đó ôm Phát Tài chửi Tống Trường Dã suốt 300 câu.

(TOÀN VĂN HOÀN.)