Chương 1 - Ném Trúng Cậu Rồi
1.
Mùng Một Tết, tôi đi dạo hội chùa, quầy trò chơi ném vòng đông nghịt người, toàn là các cô gái vây quanh ba lớp trong, ba lớp ngoài.
Tôi cũng chen vào hóng hớt, lại phát hiện đại ca trường – Tống Trường Dã đang ôm một con mèo vàng béo ú, lười biếng dựa vào lan can, một tay cầm vòng tre, ném cái nào trúng cái đó.
Mỗi lần anh ta ném trúng, bên cạnh lại vang lên một tràng pháo tay.
Nhìn túi nhựa dưới chân anh ta đã đầy ắp những món đồ chơi ném được, chủ quầy cười gượng, vội vàng giữ tay anh ta lại:
“Chàng trai à, thu phép thần thông lại đi.”
Tống Trường Dã hờ hững nhấc mí mắt:
“Tôi mua 50 cái vòng, mới ném được 20 cái.”
Chủ quầy lập tức tiếp lời:
“Không sao! Tôi trả lại tiền cho cậu!”
Thấy Tống Trường Dã không nói gì, ông ta cười gượng, giải thích:
“Chủ yếu là phải để cho người khác có cơ hội nữa chứ…”
Nói xong, ánh mắt ông ta liền khóa chặt tôi.
“Cô, cô gái kia! Cô đứng xem nãy giờ rồi, chắc chắn cũng muốn chơi! Cậu nhường cô ấy đi!”
Nghe vậy, Tống Trường Dã chậm rãi quay sang nhìn tôi.
Bốn mắt giao nhau, tôi vội lùi một bước, làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của chủ quầy:
“Cậu chơi đi, tôi không chơi đâu.”
Tống Trường Dã khẽ cười khẩy, rồi đưa chiếc vòng tre trong tay cho tôi:
“Mời cậu.”
Nói xong, anh ta ôm con mèo vàng đi lững thững sang một bên.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi không thể không nể mặt đại ca trường, đành căng da đầu ném thử.
Cái đầu tiên, lệch.
Cái thứ hai, trúng ngay túi nhựa dưới chân Tống Trường Dã.
Cái thứ ba, trúng con mèo vàng trong lòng anh ta.
Cái thứ tư, trúng đầu Tống Trường Dã.
Thậm chí còn không ném trúng hẳn, mà lệch sang một bên, nghiêng nghiêng tựa trên đầu anh ta.
Tôi run rẩy đưa lại chiếc vòng:
“Tôi, tôi thề là tôi không cố ý, cậu tin không?”
Tống Trường Dã tin hay không thì tôi không biết, nhưng những người xung quanh có vẻ không tin.
Không biết ai đó hét lên một tiếng:
“Ném trúng thì phải mang về!”
Những người hóng chuyện lập tức reo hò:
“Đúng rồi! Mang về đi!”
“Cô bé này can đảm thật đấy! Rõ ràng là nhắm vào cậu ấy mà ném!”
“Mang đi! Mang đi! Mang đi!”
Mặt tôi nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào Tống Trường Dã, anh ta đi tới, hơi cúi người xuống.
“Giúp tôi gỡ vòng ra.”
“À à à, được!”
Tôi lúng túng gỡ chiếc vòng khỏi đầu anh ta, nhưng ngay giây tiếp theo, một cảm giác mềm mại, lông xù xuất hiện trong vòng tay tôi.
Tôi cúi xuống, chỉ thấy con mèo vàng béo ú đang trố mắt nhìn tôi đầy ngơ ngác.
Tống Trường Dã xoay xoay chiếc vòng tre trong tay, nhếch môi:
“Mèo là của cậu, nhưng người thì không.”
Mặt tôi càng đỏ, cuống quýt gật đầu:
“Đư-ương nhiên! Tôi hiểu mà!”
Nói xong, tôi chỉ muốn cắn lưỡi mình, hiểu cái quái gì chứ, chuyện này cần tôi hiểu sao?
Tống Trường Dã không cười, anh ta đặt tất cả đồ chơi đã ném trúng xuống trước mặt tôi, rồi quay lưng rời đi.
Trong lòng tôi, con mèo vàng nhìn theo bóng dáng chủ nhân mình, kêu lên một tràng “meo meo meo” xé lòng.
Nghe đến người cũng cảm thấy… nó chửi bậy thật khó nghe.
2.
Lúc tôi về nhà, mẹ tôi đang chơi mạt chược với mấy dì hàng xóm.
Nhân lúc bà không chú ý, tôi lấy áo che con mèo, lén lút chuồn vào phòng.
“Ba mày không định thật sự tặng mày cho tao đấy chứ?”
Tôi xoa đầu con mèo, trầm ngâm.
Nếu mẹ tôi phát hiện, chắc chắn bà sẽ ném nó ra ngoài…
Có lẽ nó cũng cảm nhận được nguy hiểm, con mèo vàng lập tức thay đổi thái độ, không còn kêu gào bậy bạ nữa, mà nũng nịu kêu lên, cái đầu lông xù liên tục dụi vào người tôi.
Tôi nghiến răng:
“Yên tâm! Tao nhất định không để mày không có nhà để về!”
Tôi lấy điện thoại, lên nhóm lớp tìm kiếm thông tin liên lạc của Tống Trường Dã.
Hỏi hết một vòng cũng không ai có.
Không còn cách nào khác, tôi đành đăng lên tường tỏ tình.
Đừng hỏi, hỏi làm gì, cái trường chết tiệt này chỉ có mỗi tường tỏ tình thôi!
Kết quả, ngày hôm đó, cả trường lan truyền một tin sốt dẻo—
“Người đầu tiên tỏ tình với Tống Trường Dã trong năm mới đã xuất hiện!”
Lúc mọi người đều đang chờ Tống Trường Dã vào từ chối, anh ta lại trả lời hai chữ:
“Nhắn riêng.”
Ngay lập tức, tất cả nhóm chat trong trường đều nổ tung.
Tôi cũng nổ tung.
Vì sau khi kết bạn WeChat với Tống Trường Dã, tin nhắn đầu tiên anh ta gửi cho tôi là:
“Thích tôi, sao hôm đó không nói thẳng?”
Tôi: “???”
Thích ai cơ?
Hôm đó là hôm nào?
Nói cái gì?
Tôi nuốt nước bọt, vừa điên cuồng rua đầu con mèo để giảm căng thẳng, vừa nhắn tin trả lời:
“Chào cậu, tôi là La Bắc Bắc. Vì không thể tìm được cách liên lạc với cậu nên mới… Ờm, mèo của cậu, khi nào cậu định đến đón nó?”
Gửi tin đi xong, ngay lập tức màn hình hiển thị “Đang nhập tin nhắn…”
Một chữ cũng chưa thấy, mà đã “đang nhập” suốt nửa tiếng đồng hồ.
Tôi nhìn đến mỏi cả mắt, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của anh ta:
“Ném trúng thì là của cậu.”
Câu này mập mờ quá đi!
Mặt tôi lại nóng ran.
Tôi nhắn lại:
“Mẹ tôi không thích mèo lắm…”
Tống Trường Dã: “…”
Tống Trường Dã: “Hai ngày nữa, tôi đến lấy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
“Được được, tôi nhất định chăm nó béo ú mập mạp!”
Tôi lại hỏi:
“À đúng rồi, mèo này tên gì thế?”
Một lúc lâu sau, anh ta gửi đến một tin nhắn thoại, chỉ vỏn vẹn hai giây.
Tôi mở ra, giọng anh ta trầm thấp dễ nghe vang lên qua loa điện thoại:
“Bắc Bắc, nó tên là Bắc Bắc.”
Tôi trợn to mắt, không cam lòng ấn vào tính năng chuyển sang chữ viết.
“Không thể nào…
“Mèo nhà đại ca trường lại có cùng tên với tôi??
“Là Bắc Bắc? Hay Bối Bối? Chắc là tôi nghe nhầm rồi.”
Tôi không dám nhắc lại chuyện tỏ tình nữa, chỉ nằm ngửa ra giường, suy nghĩ rối như tơ vò.
Con mèo vàng Bắc Bắc rất biết điều, vẫy đuôi một cái rồi ngồi chễm chệ trên bụng tôi.
“Trời ạ, mày nặng quá đấy!”
“Meo~”
3.
Những ngày Tết, nhà tôi bận rộn, tôi giấu con mèo vàng suốt hai ngày mà mẹ cũng không phát hiện.
Tôi lấy một cái hộp giày, đổ ít gạo vào làm cát vệ sinh cho nó.
Con mèo này dễ nuôi, không kén ăn, cái gì cũng ăn được.
Chỉ có một tật xấu—đêm nào cũng chui vào chăn tôi ngủ.
Nó nóng như cục lò than làm tôi mất ngủ.
Tối hôm đó, tôi dậy uống nước, định mở cửa sổ cho thoáng, vừa kéo rèm ra thì thấy một cái bóng đen ngồi xổm trên ban công.
Tôi: “!”
Sợ quá, tôi lùi lại hai bước, vớ lấy cây phơi đồ bên cạnh quật xuống, nhưng cổ tay lại bị ai đó nắm chặt.
Một giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối:
“Là tôi.”
Tống Trường Dã nhẹ nhàng bĩu môi:
“Sao không bật đèn?”
Tôi sợ đến mềm nhũn cả chân, giọng nói cũng hơi cứng lại:
“Tôi đi ngủ thì bật đèn làm gì? Ai mà biết cậu mò đến giữa đêm!”
Tống Trường Dã dường như bật cười.
“Cậu mặc đồ đàng hoàng chưa?”
Tôi cảnh giác:
“Rồi… Cậu định làm gì?”
Ngay khi tôi vừa nói xong, Tống Trường Dã nhẹ nhàng lộn người vào phòng.
Nhẹ như cách con mèo vàng mò lên giường tôi vào mỗi đêm, đáp xuống không một tiếng động.
Anh ta nhướng mày lười biếng:
“Mèo đâu?”
Tôi khóa cửa phòng lại, bật đèn ngủ lên, chỉ tay về phía giường.
Tống Trường Dã đi qua, kéo chăn ra.
Con mèo vàng chớp chớp mắt nhìn anh ta, sau đó dứt khoát nhắm mắt ngủ tiếp.
Tống Trường Dã cười bất lực:
“Ở với cậu có vẻ thoải mái nhỉ.”
Tôi nhún vai:
“Nó dễ nuôi mà.”
Tôi chớp mắt nhìn anh ta:
“Cậu ôm nó rồi còn leo xuống được không?”
Tống Trường Dã gật đầu, một tay túm lấy gáy con mèo.
Con mèo vàng giãy giụa, hai chân sau quẫy loạn, vừa kêu vừa nhìn tôi đầy ấm ức.
Tống Trường Dã xoa đầu nó, trầm giọng dỗ dành:
“Ngoan nào, ba mẹ đều như nhau, có thiếu miếng ăn nào đâu mà mè nheo?”
“…Ba mẹ?!”
Mặt tôi nóng bừng, líu lưỡi nửa ngày không nói nên lời.
Câu này tôi không biết tiếp sao cho phải!
Tống Trường Dã nhìn tôi đầy ẩn ý, ôm mèo tựa vào khung cửa sổ.
“Bắc Bắc…”
“Hả?”
Tôi vô thức đáp lại, nhưng ngay sau đó nhận ra anh ta đang gọi mèo, lập tức quay mặt sang hướng khác.
Tống Trường Dã cong môi:
“Cậu chăm Bắc Bắc rất tốt, cảm ơn nhé.”
Tôi xua tay, tỏ vẻ không có gì.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, nụ cười ngày càng rõ:
“Tôi đã nói rồi, ném trúng thì là của cậu.”
“Bây giờ mèo trả lại tôi, vậy cậu có muốn lấy cái khác không?”
4.
Tống Trường Dã nhìn tôi cười đầy ẩn ý, con mèo vàng trong lòng anh ta cũng kêu “meo meo” hưởng ứng.
Tôi sững sờ trong hai giây, sau đó nhanh như chớp giật lại con mèo từ tay anh ta, nói:
“Vậy… tôi lấy lại con mèo đi!”
Nụ cười của Tống Trường Dã tắt ngấm.
Anh ta khó tin nhìn tôi:
“Tôi còn không bằng một con mèo sao?”
Tôi vùi mặt vào lông mèo, giả điếc.
Tống Trường Dã cười lạnh, một tay xách mèo, nhảy ra khỏi ban công.
Tôi vội chạy đến nhìn xuống.
May mà nhà tôi ở tầng một, nếu không tôi đã thành người nuôi mèo trong hai ngày rồi còn phải bồi thường phí chữa trị.
Tôi khóa chặt cửa sổ, tắt đèn lên giường ngủ.
Nhưng không biết có phải ảo giác không, tôi luôn cảm thấy trong không khí vương lại một mùi hương của Tống Trường Dã.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Đúng là có chút… dầu mỡ rồi!
Nhưng mà…
Hình như anh ta thực sự có xịt nước hoa, là mùi cam bạc hà nhẹ nhàng, vừa ngửi đã thấy tỉnh táo.
Tôi trằn trọc cả đêm, mất ngủ.
Sáng hôm sau, tôi vác đôi mắt gấu trúc ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ tôi và mấy bà hàng xóm vẫn đang đánh mạt chược.
Tôi đứng sau lưng mẹ, ngáp dài:
“Đánh tám vạn là thắng luôn đó.”
Mẹ tôi quay lại trừng tôi:
“Con biết cái quái gì! Mẹ đang dụ bài đây!”
Tôi ngơ ngác vỗ tay cổ vũ.
Mẹ tôi nheo mắt nhìn tôi:
“La Bắc Bắc, tối qua làm chuyện gì mờ ám à? Mẹ nhớ rõ là con ngủ sớm, sao giờ trông thiếu ngủ thế này?”
Tôi ho khan hai tiếng, vội phản công:
“Chẳng phải do mẹ ồn quá sao, con mất ngủ luôn!”
Mẹ tôi hừ lạnh:
“Tốt nhất là thế! Nếu để mẹ biết con làm chuyện gì mờ ám… tám vạn, thắng rồi!”
Tôi: “…”