Chương 10 - Nàng Tiên Trong Núi
Nghĩ lại , năm xưa Mục Thanh Từ phải cưỡng ép gả cho một nông phu nghèo khổ như ta , còn bị hạ thuốc. Ta cũng thật chẳng ra gì.
Để bù đắp, ta đặc biệt mua kẹo hồ lô, thỏi mực mà hắn nhắc đến, cùng với những thứ cần thiết cho chuyến đi về kinh.
Trở về từ trấn, ta đặt gói đồ đã công phu chuẩn bị lên bàn, sau đó đưa chuỗi kẹo hồ lô mua ở phố Tây cho hắn , "Tặng ngươi."
Khóe miệng Mục Thanh Từ cong lên một nụ cười rất nhẹ: "Đã phiền ngươi ghi nhớ rồi , trong gói đồ này là gì thế?"
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
"Ta nghe Tô công t.ử nói ba ngày nữa ngươi sẽ khởi hành, ta cắt may cho ngươi vài bộ y phục, còn có chút bạc vụn, không nhiều, nhưng ngươi có thể giữ lại dùng, còn..."
Nụ cười trên mặt Mục Thanh Từ biến mất không dấu vết, thay vào đó là một lớp sương tuyết lạnh lẽo. Hắn châm biếm một tiếng: "Ngươi muốn ta về kinh đến thế sao ?"
"Không phải ngươi luôn muốn trở về sao ? Hơn nữa, Tô công t.ử đã lặn lội xa xôi đến đón ngươi, có thể thấy hắn là người tốt ."
Hắn càng giận dữ hơn, giơ tay hất mạnh, đồ vật văng tung tóe xuống đất. Cánh cửa bị đóng sầm một tiếng vang dội, làm vữa tường rơi xuống lộp bộp.
Ta chầm chậm ngồi xuống, nhặt từng thứ rơi vãi, gói lại cẩn thận như cũ. Phủi sạch bụi trên chuỗi kẹo hồ lô, ta c.ắ.n một miếng.
Vừa chua vừa chát.
Chẳng ngon chút nào.
Những gì nên cho, ta đã cho. Những gì không nên nghĩ, ta cũng cắt đứt rồi .
22.
Ba ngày này ta giả vờ bận rộn, hy vọng né tránh để vượt qua giờ phút ly biệt. Nhưng trong lòng vẫn không thể yên tâm.
Ta nghĩ, dù gì cũng nên từ biệt hắn lần cuối cho đàng hoàng.
Cửa không khóa, sân viện tĩnh lặng. Ta gọi một tiếng: "Tô công tử, Mục Thanh Từ?"
Không ai đáp lời.
Ta đẩy cửa bước vào thì thấy Mục Thanh Từ đ.â.m thẳng Tô T.ử Ngạn một nhát xuyên tim. Khuôn mặt Tô T.ử Ngạn không còn vẻ ôn hòa bình thản thường ngày, chỉ còn lại sự kinh hoàng và hung tợn.
“Đing đoong” một tiếng, thanh đoản kiếm rơi xuống đất. Đó là kiếm của Tô T.ử Ngạn.
Tô T.ử Ngạn loạng choạng ngã xuống, gầm gừ với Mục Thanh Từ: "Mục Thanh Từ, ta không nên bán ngươi cho nông phu, lẽ ra nên bán vào thanh lâu, để vạn người chà đạp!"
Hắn chưa kịp nói hết, đã bị Mục Thanh Từ vốn yếu đuối lại đ.â.m thêm một nhát nữa, chính xác và tàn nhẫn.
Ta đứng c.h.ế.t trân, cổ họng như bị bóp chặt, không thể phát ra âm thanh nào.
Mục Thanh Từ quay đầu lại . Trên mặt hắn còn vương vãi những vệt m.á.u đỏ, mắt nhìn chằm chằm vào ta , vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ: "Hạng cặn bã thì g.i.ế.c đi là xong, chỉ là Thiết Trụ, ta không nỡ xa ngươi, ta đành phải dùng cách 'ngủ' để khuất phục ngươi thôi."
Đáng lẽ ta phải bỏ chạy. Nhưng ta đã ở lại , lau đi vết m.á.u trên mặt Mục Thanh Từ, "Đừng sợ, có ta đây."
Ánh mắt Mục Thanh Từ hoàn toàn điên cuồng, nhân lúc ta chưa kịp phản ứng, hắn đã tự mình uống một viên thuốc.
Chính là viên t.h.u.ố.c giống như ngày hôm đó của bà mai. Hắn dựa vào ta , lên tiếng tuyên bố: "Ngươi là của ta , không ai được phép cướp đi ."
Ta phóng hỏa đốt căn nhà, chẳng còn sót lại gì. Như vậy , Mục Thanh Từ lại an toàn rồi .
Hắn chỉ có thể là của ta mà thôi.
Ngoại Truyện - Mục Thanh Từ: Hắn Là Người TA Yêu Thích
Ta là thứ t.ử của Gia chủ Mục gia.
Mẫu thân ta là tỳ nữ rửa chân của phu nhân, luôn nuôi mộng đổi đời nhờ việc trèo lên giường chủ nhân. Nhưng bà ta quá tự mãn.
Thế là t.h.a.i lớn, khó sinh mà c.h.ế.t.
Nghe nói ngày hôm đó, Gia chủ đang bận sủng ái vị di nương do phu nhân tặng, còn phu nhân thì lạnh lùng đứng nhìn , tay không ngừng lần tràng hạt niệm Phật.
Cuối cùng, phu nhân đã để đại phu m.ổ b.ụ.n.g lấy ta ra , nhờ đó ta mới sống sót. Chỉ là thân thể ta yếu ớt hơn người thường.
Ta được phu nhân nhận nuôi.
Phu nhân từng có một nhi tử. Hắn được cả gia tộc kỳ vọng, phong thái trong sáng, thanh cao. Điều quý giá nhất là hắn có một tấm lòng từ bi.
Nhưng trớ trêu thay , hắn lại sinh ra trong Mục gia đầy mưu mô xảo quyệt, và trái tim đó quá mềm yếu. Mềm yếu đến mức rất dễ dàng bị người khác hãm hại.
Kể từ sau sự việc đó, phu nhân tâm tư nguội lạnh, thường xuyên bầu bạn bên ngọn đèn xanh và tượng Phật cổ.
Người ngoài nói ta mang huyết mạch ti tiện, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Nhưng phu nhân đã nói , nếu ta không làm như vậy , người c.h.ế.t sẽ là ta .
Vì thế, ta thao túng nhân tâm một cách bất cần, thỏa sức chơi đùa với quyền thuật, ngay cả mối quan hệ thông gia cũng chỉ là con cờ của ta . Ta chỉ muốn trèo lên một vị trí cao hơn.
Phu nhân nhìn thấy khuôn mặt ta , thường thẫn thờ nói : "Giá như Thanh Vân có được cái tính cách này của con thì tốt biết mấy. Ít nhất cũng sẽ không bị bắt nạt. Muốn làm gì thì cứ làm đi , Thanh Vân sẽ phù hộ cho con."
Thiện ác đều có báo.
Ta báo thù cho người ca ca trên danh nghĩa của mình , không ngờ sai một nước cờ, để Tô T.ử Ngạn đắc thủ.
Ta bị ép gả cho một nông phu tên là Triệu Thiết Trụ với danh nghĩa xung hỷ.
Ấn tượng đầu tiên: một kẻ ngu ngốc và nhát gan.
Bánh ngọt hắn tặng ta đã bị bà mai bỏ thuốc, ta phát hiện ra . Nhưng ta vẫn ăn.
Ta muốn thử thêm một lần nữa.
Quạ trên trời thì đều đen như nhau , kẻ này chắc hẳn cũng không khác gì. Chỉ cần hắn có ác niệm, ta sẽ trực tiếp vặn gãy cổ hắn .
Nhưng hắn không có .