Chương 12 - Nàng cáo nhỏ và chàng sói đội lốt cừu

"Hôm nay gọi A Dật đến chủ yếu để nói về việc của đoàn ba lê Lan Khâm." Trình Cẩm ngồi bên bàn, giọng nói dịu dàng cất lên.

Đoàn ba lê Lan Khâm thực ra có mối quan hệ rất sâu sắc với gia đình họ. Không cần nhắc đến việc bà vợ mới cưới của cha họ - Dương Kiều, từng là diễn viên chính trong đoàn ba lê này, chỉ cần ngược dòng thời gian, đoàn ba lê Lan Khâm chính là món quà mà người cha Trình Thịnh đã đầu tư để người vợ đầu tiên - mẹ của Trình Cẩm và Trình Dật, bà Lan Khâm, sáng lập nên.

Nếu phải dùng một từ để hình dung về Lan Khâm, thì chỉ có thể là: phong hoa tuyệt đại.

Năm xưa, Trình Thịnh được ca tụng là người đàn ông thành đạt với gia đình hạnh phúc và người vợ tuyệt sắc. Nhưng rồi tất cả sụp đổ khi ông ngoại tình với Dương Kiều, một diễn viên chính trong đoàn. Không lâu sau, khi Trình Cẩm 16 tuổi và Trình Dật 11 tuổi, Lan Khâm lâm bệnh qua đời.

Giờ đây, con gái bà, Trình Cẩm, sau nhiều năm cố gắng, đã kéo người cha mà mình hận suốt hơn mười năm khỏi chiếc ghế quyền lực. Các cuộc chuyển giao trong tập đoàn Hoa Khoa diễn ra êm thấm, và khi Trình Cẩm hoàn toàn kiểm soát được công ty, cô bắt đầu có thời gian để chỉnh đốn lại đoàn ba lê mang tên mẹ mình.

Là một đoàn ba lê hoạt động nhiều năm, Lan Khâm nhận được tài trợ không chỉ từ Hoa Khoa mà còn từ các mối quan hệ quyền lực trong hội đồng quản trị.

Người giữ vị trí chủ tịch đầu tiên trong hội đồng chính là bà Lan Khâm. Nhưng sau khi bà qua đời, Trình Thịnh dường như vì áy náy hoặc cảm giác tội lỗi, không còn dành nhiều tâm huyết để quản lý đoàn. Vị trí chủ tịch hội đồng quản trị từ đó rơi khỏi tay gia đình họ Trình.

Hiện tại, nhà họ Trình chỉ giữ một ghế danh dự trong hội đồng với tư cách là gia đình sáng lập, có danh nhưng không có thực quyền.

Tuy nhiên, tất cả sẽ thay đổi khi Trình Cẩm can thiệp.

"Sắp tới, đoàn sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện tri ân. Hôm đó chị bận, không thể đi được. A Dật, em thay chị đi." Trình Cẩm thẳng thắn tuyên bố.

Lời vừa dứt, người phản ứng mạnh nhất không phải Trình Dật - người vừa được giao nhiệm vụ, mà là Dương Kiều.

"A Dật công việc bận rộn, còn Tiểu Kha vừa mới nhập học, cũng không có việc gì. Con bé đã lớn, có thể chia sẻ bớt trách nhiệm với các anh chị." Dương Kiều đặt ly sữa xuống, vẻ mặt dịu dàng ân cần như một người mẹ hết lòng vì con. "Hơn nữa, Tiểu Kha trước đây thường xuyên đến đoàn ba lê thăm tôi, con bé rất quen thuộc với đoàn, cũng rất yêu thích ba lê."

Trình Cẩm nghe vậy chỉ mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn em trai, giọng đầy ẩn ý: "A Dật, em bận không?"

Dù không biết "sắp tới" cụ thể là khi nào, cũng chẳng thể đoán trước được lịch trình công việc hay các ca cấp cứu của bệnh nhân, Trình Dật hiểu rõ mình không thể từ chối. Anh chỉ có thể gật đầu quả quyết:

"Tất nhiên là em rảnh."

"Tốt, vậy quyết định vậy nhé." Không để Dương Kiều, Tiểu Kha hay Trình Thịnh có cơ hội phản bác, Trình Cẩm dứt khoát kết luận. "Không còn sớm nữa, chị phải đến công ty. Em về nghỉ ngơi đi, chiều trợ lý của chị sẽ đến gặp em."

Nói xong, Trình Cẩm đứng dậy, tay chồng cô - Thịnh Trạch, đỡ cô ra khỏi bàn ăn, chuẩn bị rời đi.

Chị gái và anh rể rời đi, Trình Dật còn lý do gì để không rời khỏi?

Trình Cẩm liếc nhìn ba người còn lại ngồi bên bàn—Dương Kiều, Trình Kha và Trình Thịnh—khuôn mặt họ đều đã tái mét. Thấy vậy, cô hài lòng nở một nụ cười, nhưng vẫn không quên "bồi thêm một nhát dao".

“À đúng rồi, nếu Tiểu Kha thích ba lê, thì năm nay đừng bỏ lỡ buổi phát sóng trực tiếp Ngày Ba Lê Thế Giới. Năm nay đoàn Lan Khâm cũng tham gia, mà công ty của Thịnh Trạch đã mua bản quyền phát sóng tại nội địa rồi, không cần phải dùng VPN để xem đâu.”

Buổi dạ tiệc từ thiện của đoàn ba lê Lan Khâm từ lâu đã là một sân khấu xã giao và thể hiện đẳng cấp khác dành cho giới thượng lưu. Trình Kha năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, Dương Kiều một lòng mong muốn con gái mình, với thân phận "nhị tiểu thư của tập đoàn Hoa Khoa", sẽ có một màn ra mắt hoàn hảo để tiến tới hôn nhân rạng rỡ, tốt nhất là kết hôn với gia đình còn giàu có và quyền lực hơn cả gia đình chồng của Trình Cẩm.

Nhưng Trình Kha, suốt mười mấy năm trời mang danh con riêng, dù gần đây đã được thừa nhận danh phận, thì những gia đình mà Dương Kiều nhắm tới có ai chịu nhìn đến? Hơn nữa, hiện tại Hoa Khoa nằm trong tay Trình Cẩm, những quý bà quyền thế nào dám trái ý cô, càng không muốn giới thiệu con trai mình cho Trình Kha.

Nếu Trình Kha có thể thay thế Trình Cẩm tham dự dạ tiệc từ thiện của đoàn ba lê, điều đó đồng nghĩa với việc cô đã được Trình Cẩm thừa nhận. Nhưng rõ ràng, Trình Cẩm không phải loại người dễ dãi như vậy.

Đến cả trợ lý cô cũng không muốn đưa đi, nói gì đến để Trình Kha có cơ hội.

"Chỉ vì chuyện này mà chị sáng sớm đã lôi em từ bệnh viện về." Trình Dật ngả người trên ghế da bên ghế phụ, nhắm mắt ngửa đầu thở dài.

"Chị vui." Trình Cẩm hừ nhẹ một tiếng, thoải mái đáp lại lời oán trách của em trai. "Chị thích nhìn ba người đó ghét chị đến muốn băm chị ra, nhưng vẫn phải cười tươi với chị."

Từ khi lấy chồng, trước mặt người ngoài, Trình Cẩm đã rèn luyện được phong thái của một nàng dâu nhà họ Thịnh, dịu dàng và đoan trang. Nhưng những ai thân thiết đều biết, cô càng được chồng cưng chiều, càng trở nên nghịch ngợm như một cô gái tuổi dậy thì.

Trình Dật rõ hơn ai hết, người chị này bên ngoài có vẻ mềm mỏng, cao quý, nhưng thực chất là kiểu người thù dai và đánh thẳng vào điểm yếu của đối thủ.

"Nhưng chị này, hôm đó em không chắc có rảnh, bệnh nhân của em còn xếp hàng chờ làm phẫu thuật." Trình Dật cố ý viện cớ.

"A Dật, giúp một tay đi mà. Chị em vừa có tin vui, lại phải đi làm. Trong dạ tiệc không tránh khỏi phải uống rượu, anh không muốn chị ấy quá mệt mỏi." Lúc này, anh rể Thịnh Trạch xen vào, nhẹ nhàng giải thích, hy vọng em vợ hiểu cho sự khó khăn của chị mình.

Nghe xong, Trình Dật không nói nên lời, trong lòng lại bị nhồi một liều "thức ăn cho chó" (ý chỉ những hành động ân ái khiến người khác ghen tỵ). Chị anh nếu đã không muốn uống rượu, thì ai dám ép cô? Đã vậy còn cố tình làm phiền một bác sĩ vốn phải trực ca đêm liên miên như anh, thật sự không đáng chút nào!

"Chị lại có tin vui rồi à!"

"Con gái lớn nhà chị giờ đã vào tiểu học rồi, cũng là lúc nghĩ đến chuyện sinh thêm em bé." Trình Cẩm đáp.

Chiếc xe dừng lại trước khu chung cư nơi Trình Dật ở.

"Về nghỉ ngơi đi. Nhưng nói thật, tuổi em giờ cũng không còn nhỏ, nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi là vừa. Đừng giống anh rể em, già rồi mới có con gái, làm con bé nhõng nhẽo hết cỡ."

Ở ghế lái phía trước, Thịnh Trạch bị vợ lôi vào làm bia đỡ đạn chỉ biết im lặng chịu trận.

"Bệnh viện của em chẳng phải còn cô y tá nhỏ nào đó sao? Nghe nói còn đưa cơm cho người ta nữa?" Trình Cẩm tiếp lời, không quên trêu chọc em trai.

Trình Dật không buồn đáp lại, mở cửa xe bước xuống, bỏ lại tiếng cười khúc khích của chị mình phía sau.

Y tá nhỏ gì chứ! Đợi khi cô ấy biết bệnh nhân mà bệnh viện đang truyền nhau là "cháu gái lớn của anh" chính là cô bé đang nằm trong phòng bệnh, xem cô còn cười được không!