Chương 5 - Năm Trăm Vạn Để Câu Dẫn

8

Sau khi đưa tôi về nhà.

Phó Tận lại nấn ná mãi dưới khu nhà, chẳng chịu để tôi đi.

Về sau tôi mới hiểu ý anh ta.

Tôi ngoắc tay gọi anh ta lại, anh ta liền cúi mặt sát lại gần tôi một cách tự nhiên.

Tôi hôn một cái lên mặt anh ta, tiện tay xoa đầu.

“Thế là đủ rồi nhé! Mau về nhà đi.”

Nhưng cánh tay đang ôm eo tôi thì…

Lại chẳng có ý định buông ra chút nào cả.

Đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm: “Chưa đủ.”

Ánh mắt đó… như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Tôi hơi sợ, liền đẩy anh ta ra một chút: “Vậy anh còn muốn gì nữa hả!”

Hơi thở anh ta nóng rực, môi dần tiến sát lại gần tôi.

Nhận ra anh ta định làm gì, tôi vội vàng che miệng và mặt.

Môi anh ta chạm đúng vào mu bàn tay tôi.

Sau khi phản ứng lại, anh ta tức đến bật cười.

“Giang Vãn, cô đang chơi trò trẻ con đấy à.”

Tôi vẫn ôm miệng, cảnh giác nhìn anh ta: “Có phải… hơi nhanh quá không?”

Anh ta hít sâu một hơi: “Lúc cô gửi ảnh cho tôi, sao không thấy cô nói vậy?”

Tôi á khẩu, đúng là đuối lý thật.

Ánh mắt tôi vô thức liếc nhìn đôi môi mỏng của anh ta, rồi nuốt nước bọt.

Hình như… vẫn hơi muốn hôn.

Thế là tôi buông tay, chụt một cái hôn lên môi anh ta.

Anh ta liếm môi, giọng khàn khàn: “Không phải hôn kiểu đó.”

Chưa kịp để tôi phản ứng.

Đôi môi tôi đã bị anh ta chặn lại.

Nụ hôn của anh ta không hề nhẹ nhàng, răng va vào khiến tôi hơi đau.

Nhưng mấy chuyện thế này, đàn ông luôn có bản năng.

Chẳng mấy chốc, tôi đã bị anh ta hôn đến ngẩn ngơ.

Trong khoang miệng chỉ toàn là mùi bạc hà của anh ta.

Tay anh ta đặt trên eo tôi cũng bắt đầu không ngoan, len vào từ vạt áo.

Bàn tay anh có hơi lạnh, khi chạm vào da tôi, tôi lập tức tỉnh táo lại.

Tôi đẩy anh ta ra, gục đầu lên vai anh thở hổn hển.

Nghiến răng nói: “Anh bắt nạt người ta đấy hả! Không được chạm vào!”

Anh ta bật cười khẽ, giọng khàn đến không giống người: “Xin lỗi, phản xạ tự nhiên thôi.”

Vừa nói, vừa rút tay ra khỏi áo tôi, còn chỉnh lại giúp tôi cẩn thận.

Mặt tôi đỏ bừng, trừng mắt lườm anh ta.

“Anh… anh… không được như vậy nữa!”

“Được rồi.”

Nhưng rồi lại nâng mặt tôi lên, tiếp tục hôn tiếp.

Người ta nói hôn môi dễ nghiện.

Tôi không biết đã hôn bao lâu.

Nhưng đến cuối cùng, tôi lại thấy có chút không nỡ dừng lại.

Là Phó Tận phải nhắc tôi: “Đủ rồi, về ngủ đi, mai hôn tiếp.”

Tôi trợn mắt lườm anh ta một cái, cái tên này đúng là lật mặt nhanh như lật bánh tráng.

Rõ ràng là anh ta đòi hôn cơ mà.

“Tôi sẽ không cho anh hôn nữa đâu!”

Tôi tức giận chọc tay vào ngực anh ta.

Anh ta lại ôm chặt lấy eo tôi, cúi đầu hôn mạnh một cái.

Rồi ghì chặt eo tôi xuống: “Nói thêm câu nữa là đừng hòng về nhà.”

Ngay lúc tôi cảm nhận được “tiểu Phó Tận”, tôi… rụt lại luôn.

Ấp úng: “V-vậy… mai hôn…”

Phó Tận lúc này mới hài lòng buông tôi ra.

Véo má tôi một cái: “Mai anh đến đón em đi học.”

Tôi gật gật đầu, rồi quay người bỏ chạy.

9

Sau khi tôi rửa mặt xong.

Chị Linh bắt đầu dội bom tin nhắn.

【Bảo bối ngoan của chị, làm tốt lắm!】

【Chị biết ngay mà, em chắc chắn làm được.】

【Moah moah, yêu yêu!】

……

Tôi vừa định nhắn tin lại cho chị Linh để báo tin.

Cũng đang tò mò không biết chị ấy biết chuyện bằng cách nào.

Vừa mở vòng bạn bè lên xem thì đã hiểu ngay.

Phó Tận đăng status rồi.

【Bạn gái tôi – Giang Vãn.】

Kèm theo là một tấm selfie: tôi ôm eo anh ta, còn anh ta giơ điện thoại ra sau chụp.

Đầu anh ta còn dựa sát vào gáy tôi, đầy thân mật.

Ngắn gọn, rõ ràng, không hề che giấu gì cả.

Khóe miệng tôi bất giác cong lên.

Ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường vì sung sướng.

Nhưng đang lăn thì tôi lại sực nhớ ra chuyện với chị Linh.

Nếu Phó Tận biết thì chắc chắn sẽ nổi giận lắm.

Nhưng tôi chưa kịp lo lâu.

Chị Linh đã chuyển khoản cho tôi một số tiền kha khá.

Dù chưa phải toàn bộ năm trăm vạn.

Dù sao thì cuộc hôn nhân giữa nhà Chu và nhà Phó vẫn chưa hoàn toàn đổ bể.

Tôi còn phải “thêm dầu vào lửa” nữa.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị ra ngoài.

Phó Tận đã đứng đợi dưới nhà tôi từ lúc nào.

Còn chu đáo mang theo bữa sáng nóng hổi.

Tôi ngồi vào ghế phụ, nhìn một đống đồ ăn sáng mà thở dài.

“Phó Tận, trông em giống heo lắm à? Mua nhiều thế.”

Anh ta tựa lưng lười biếng vào ghế: “Heo con cứ ăn đi, không hết thì anh ăn phụ.”

Tôi bực mình véo eo anh ta một cái: “Anh mới là heo đấy!”

Rồi cầm lấy há cảo, từng cái từng cái nhét vào miệng.

Vừa ăn tôi vừa chợt nhớ ra: “Lỡ như em làm bẩn xe anh thì sao?”

Anh ta liếc tôi, rồi bật tay lên trán tôi một cái: “Bẩn thì rửa, có gì to tát đâu!”

Sau đó bỗng cúi xuống, cắn một miếng há cảo tôi đang định ăn.

Thỏa mãn rồi mới chịu lái xe chở tôi đến trường.

Xe dừng lại trước cổng trường.

Phó Tận chống tay lên vô lăng, chăm chú nhìn tôi ăn.

Bị anh ta nhìn mãi khiến tôi bắt đầu thấy ngại ngùng.