Chương 7 - Năm Tháng Quỳ Đợi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Nam Âm nén sợ hãi, cố dùng hai chữ “anh” để khơi lại ý chí sống của cha.

Cha cô nhìn con gái trong màn hình, lòng đầy thất vọng:

“Đến giờ mày vẫn muốn lừa tao… Anh mày ở trong tù tự sát rồi, nó chết rồi, tao sống còn làm gì nữa?”

“Nó chưa chết, thật sự chưa chết…”

“Tao cần gì có đứa con gái như mày? Mày hại cả nhà tao tan nát. Năm đó mày bị lạc, chúng tao không nên đi tìm. Mày bị bệnh thận, tao không nên hiến thận cho mày. Mày chết, cả nhà mới yên ổn. Kẻ đáng chết là mày, không phải anh mày!”

Nghe những lời buộc tội ấy, cổ họng Nam Âm nghẹn lại, không nói nổi câu nào.

Giây sau, cha cô biến mất khỏi màn hình.

Nam Âm hét lên một tiếng.

Bầy quạ ngoài cửa sổ hoảng loạn bay tán loạn.

Cô ngất lịm.

________________

Bệnh viện.

Khi cô tỉnh lại, Tần Diễm đang ngồi cạnh giường.

Anh vừa định mở miệng, Nam Âm đã chộp lấy con dao mổ bên cạnh, đâm mạnh vào bụng anh.

Máu lập tức loang khắp sàn.

Trong mắt Nam Âm lúc này chỉ còn lại hận thù.

Tay cô run rẩy, nhưng sát khí trong ánh mắt không hề giảm bớt.

Khoảnh khắc này, cô chỉ hận không thể khiến Tần Diễm chết ngay trước mặt.

Nếu không phải vì anh không tin cô, gia đình cô đã không rơi vào bước đường này.

Cha cô nói đúng, cô đáng chết, nhưng trước khi chết, cô nhất định phải kéo Tần Diễm xuống cùng.

Thấy Nam Âm còn định đâm tiếp, Tần Diễm giữ chặt tay cô, kịp thời nói:

“Cha cô chưa chết, lính cứu hỏa đã cứu được ông ấy.”

Tần Diễm tưởng tin này sẽ khiến cô buông bỏ hận ý, không ngờ Nam Âm vẫn nắm chặt dao mổ không buông.

Cô vừa khóc vừa cười:

“Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ không tha cho cả nhà tôi. Anh chết đi thì hơn.”

Đúng lúc này, y tá chạy tới, thấy cảnh tượng liền hét lên đi gọi người.

Biết ám sát thất bại, Nam Âm bật dậy, lao về phía cửa sổ.

Tần Diễm nhận ra cô muốn làm gì, mặc cho máu từ vết thương chảy không ngừng, anh vẫn xông tới đè cô xuống đất.

“Nam Âm, tỉnh lại đi! Dù cô có chết thì mọi chuyện cũng không kết thúc. Lỗi lầm cô gây ra, không phải chết là xong.”

Ngay cả bản thân Tần Diễm cũng không nhận ra, giọng anh lúc này tràn đầy sợ hãi.

Anh sợ mất người phụ nữ này.

Dù cô từng hạ độc anh suốt mười năm, chỉ để đổi lấy chút lợi ích từ người ngoài, độc ác như vậy… anh vẫn không thể ngừng yêu cô.

Nam Âm còn đang giãy giụa thì bị bác sĩ vừa chạy tới tiêm thuốc an thần, chẳng mấy chốc đã hôn mê.

Tần Diễm mình đầy máu, được đưa đi phẫu thuật khâu vết thương, bác sĩ yêu cầu anh nghỉ ngơi một ngày.

________________

Vài ngày sau.

Nam Âm như biến thành một người khác, không ồn ào, không chống đối, cũng không ăn uống, sống như một xác sống.

Công ty Tần Diễm lúc này lại gặp rắc rối, anh bị thương nhưng vẫn bận rộn xử lý công việc, gần như không có thời gian tới gặp cô.

Không gặp mặt lại giảm được tranh cãi, cũng cho họ thời gian để bình tĩnh nghĩ về tương lai.

Nam Âm thì chỉ nghĩ cách trốn thoát.

Khi cô còn tưởng Tần Diễm vẫn cho người canh ngoài cửa, y tá lại nói chẳng có bảo vệ nào cả, cô có thể ra vào tự do.

Ngay hôm đó, Nam Âm rời khỏi bệnh viện.

________________

Cô đến một nơi không ai ngờ tới – chỗ ở của mẹ Tần Diễm.

Cả đời tin Phật, để tiện tụng kinh, bà xây hẳn một ngôi chùa, thỉnh thần Phật về thờ.

Nhưng trong ngôi chùa rộng lớn ấy, ngoài bà và một người hầu già là tín chủ, còn lại đều là nhà sư.

Năm xưa, khi Nam Âm bị vu hãm hạ độc Tần Diễm, chính mẹ Tần Diễm và Lâm Uyển Nguyệt ra mặt làm chứng chống lại cô.

Với Lâm Uyển Nguyệt, tranh giành tình nhân là điều dễ hiểu, nhưng mẹ Tần Diễm từng coi cô như con gái, sự trở mặt đột ngột ấy khiến cô không sao hiểu nổi.

Cô âm thầm điều tra suốt nhiều năm, và lần theo manh mối đã tới được ngôi chùa này.

Nhưng vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng, cho tới khi cha cô nói rằng người hiến thận năm đó không phải mẹ Tần Diễm, Nam Âm mới dám đưa ra một suy đoán táo bạo.

________________

Cô không đi đường lớn lên núi, mà chọn một lối mòn.

Đi được một phần ba đường, trời bắt đầu đổ mưa, cô tìm chỗ trú và bất ngờ bước vào một rừng trúc.

Trong rừng, cô phát hiện một tiểu viện xinh đẹp được che khuất.

Giữa chốn núi non hoang vắng này, ngoài ngôi chùa do mẹ Tần Diễm xây, vốn không hề có người ở.

Nhận thấy có gì đó bất thường, cô cẩn thận tiến lại gần.

Đúng lúc này, từ trong viện vang ra những âm thanh mờ ám, giọng nói còn có chút quen thuộc.

Nam Âm nín thở, rút điện thoại ra, từng bước áp sát.

Dưới cửa sổ, cô vén một khe nhỏ, đưa camera điện thoại lên nhìn vào bên trong.

Người nam nữ bên trong vẫn đang cuồng nhiệt, không hề biết có người ngoài.

Khi Nam Âm nhìn rõ gương mặt của cả hai, cô suýt bật thành tiếng kêu kinh ngạc.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)