Chương 1 - Năm Tháng Đẩy Đưa, Gió Thoảng Mây
Sau khi nương mất, trưởng tỷ đã lấy thịt của người nấu thành canh cho ta ăn.
Ta giả vờ như không biết nhận lấy rồi ăn nó thật ngon, ăn xong lại mỉm cười cảm ơn trưởng tý, nỏi tỷ ấy thật tốt.
Trưởng tỷ cười khinh miệt nói ta ngu xuẩn, trời sinh đã là mệnh ti tiện.
Nhưng tỷ ấy không biết, cho dù ta thấp kém như một con kiến, ta cũng sẽ giẫm nát sự cao quý của tỷ ấy xuống bùn.
Không lâu sau, trưởng tỷ quỳ dưới chân ta, cầu xin ta hãy buông tha cho nàng.
Ta mỉm cười đưa bát canh đến gần miệng tỷ ấy, cười rạng rỡ nói:
“ Chỉ cần trưởng tỷ uống hết bát canh này, ta sẽ để lại cho tỷ một con đường sống!”
——
01.
Ta là tam tiểu thư của Vĩnh An hầu phủ, nương ta là một vũ nữ được một vị quan thấp kém dâng tặng để lấy lòng cha.
Khi nương ch ết, phần thân dưới của người có một vũng máu lớn.
Nhưng nương vẫn cố nặn ra một nụ cười khó coi với ta.
“ Nguyệt Nhi đừng sợ, nương không đau.”
Nhưng làm sao có thể không đau được chứ?
Nương đã mang thai được năm tháng nhưng hôm nay bị sảy mất.
Cho dù trên dưới trong phủ đều biết là do đại phu nhân làm, nhưng không có ai sẵn lòng ra tay giúp đỡ nương.
Ta dùng thân hình gầy gò của mình chạy thật nhanh đi cầu cứu phụ thân, nhưng mới được nửa đường thì bị trưởng tỷ mang theo hạ nhân chặn lại.
Khuôn mặt diễm lệ của trưởng tỷ đầy vẻ kiêu ngạo xấu xa, nàng ấy nhìn ta như một con kiến, từ trên cao nhìn xuống.
Ta quỳ xuống trên mặt đất, bò từng bước đến bên của nàng, sau đó quỳ lạy.
Tiếng cười chói tai của tỷ ấy vang lên khanh khách.
“ Nương? Loại nữ nhân ti tiện như vậy cũng xứng được gọi nương sao? Trong phủ này chỉ có nương ta mới được gọi như thế, là chủ mẫu cao quý của Hầu phủ.”
Nàng ấy cúi xuống và gỡ từng ngón tay đang run lẩy bẩy của ta ra.
“ Muội muội à, đừng ngu ngốc nữa, ả ta chẳng qua chỉ là một vũ cơ hạ tiện xuất thân thấp hèn mà thôi, muội nghĩ nàng ta có thể dựa vào muội và súc sinh trong bụng mà trở nên cao quý hơn sao? các người cứ nằm mơ đi!”
Trưởng tỷ lại mỉm cười rồi ghé vào tai ta nói: “ Hôm nay phụ thân sẽ không hồi phủ, muội muội sớm quay về đi thôi.”
Sau đó nàng hạ lệnh cho hạ nhân ném ta trở lại tiểu viện.
Cả người ta bẩn thỉu, cố mãi cũng không thể ra ngoài, chỉ biết chạy về nhìn nương.
Lúc này, người chỉ còn chút hơi tàn.
Lúc người nhìn thấy ta, ánh mắt phát sáng lên một chút.
“ Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, con đừng đi tìm hầu gia nữa, đừng chọc giận đến đại phu nhân...”
“ Nương...”
Ta đi đến năm chặt tay của người, nương ta rất xinh đẹp, người đẹp đến mức dù thân phận đê hèn cũng không tránh được sát tâm của đại phu nhân.
“ Nguyệt Nhi, con nhất định phải nhẫn nhịn, nhịn cho đến khi con xuất giá, như thế mới có thể chừa lại cho bản thân một con đường sống.”
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt ta, nhưng ta chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo.
Ta không thể tưởng tượng được lúc này người đã đau đớn đến mức nào.
Ta nhào tới ôm lấy cơ thể người.
“Nương, xin người hãy cố gắng gượng, nương, con không thể sống thiếu người.”
Bầu trời bốn phía vốn yên tĩnh, chợt một trận sấm sét đánh xuống, trong chốc lát có một trận mưa lớn trút xuống.
Nương ta không còn thở nữa.
Ta ngơ ngác ngồi nhìn người, thật lâu.
Cho đến khi người do đại phu nhân cử đến để kiểm tra xem nương ta đã ch chưa, sau khi xác nhận xong thì cười ha hả, nói cuối cùng con hồ ly tinh cũng ch rồi, phu nhân ắt sẽ vui vẻ lắm.
Nỗi căm hận dâng tràn trong ánh mắt, ta lập tức cúi đầu xuống.
Nương bảo ta phải nhẫn nhịn.
Ta nhất định sẽ không quên, cơ thể của nương dần trở nên lạnh lẽo trong lòng ta, máu của người nhuộm đỏ y phục ta từng chút một.
Ta im lặng đứng một bên nhìn tất cả.
Người đó thấy ta liền nhổ nước bọt ngay chân ta.
“Tam tiểu thư, người đừng oán trách, kẻ thấp hèn này mệnh mỏng, trời sinh mệnh đã ti tiện, chết rồi còn làm dơ bẩn khắp nơi, thật phiền phức. Người nói xem có đúng không?”
Ta không nói.
Ta bất lực tựa vào cửa nhìn nương bị lôi ra ngoài như một miếng giẻ rách.
Buổi tối, đại phu nhân cho người gọi ta đến.
Đại phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, nước da hồng hào rạng rỡ, khác xa với vẻ mặt xám xịt u ám trên khuôn mặt tội nghiệp của nương ta lúc người qua đời.
“ Ta nghe hạ nhân nói, lúc di nương bị hư thai, ngươi đã chạy đi tìm hầu gia?”
Trong lời nói của đại phu nhân đầy đe dọa.
Ta quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, hoảng sợ cúi thấp người lắc đầu lia lịa.
“ Con không có, nương…di nương.... bà ấy bị chảy máu, chảy nhiều máu lắm, di nương ch rồi...”
Đại phu nhân gật đầu hài lòng.
Sau đó ra hiệu, trưởng tỷ liền đưa đến một bát canh.
Bát canh đó trông rất ngon nhưng lại có mùi lạ khiến ta cảm thấy buồn nôn.
“Muội muội vốn hiểu chuyện, chuyện buổi chiều là tỷ tỷ không đúng, cho nên tỷ đã bảo nhà bếp nấu cho muội một bát canh thật ngon, tỷ muốn nhận lỗi với muội.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn tỷ ấy, nàng cười lên thật khiến người ta rung động, nhưng bây giờ sao lại trông giống ma quỷ đến từ địa ngục như thế.
Nàng cười rất vui vẻ, “ Muội muội à, muội mau uống đi, muội uống nó rồi thì coi như muội không còn trách tỷ nữa.”
Ta im lặng nhìn bát canh.
Sau đó ta ngoan ngoãn nhận lấy uống từng chút.
Món canh có vị rất ngon nhưng ta biết rõ ràng đó là máu thịt của nương, có thể có cả đệ đệ hoặc muội muội đoản mệnh của ta.
Nhưng ta chỉ có thể giả vờ như cái gì cũng không biết.
Uống xong lại còn cảm tạ tỷ ấy, còn khen canh rất ngon.
Ta nhìn thấy rõ sự khinh thường và chế giễu trong mắt của nàng ấy, còn có chút hả hê khi thấy người khác đau khổ.
Đại phu nhân cũng có ánh mắt khinh thường như thế, cười nhạo ta ngu ngốc như lợn, ti tiện lại thấp hèn.
02.
Từ khi nương mất, phụ thân đến nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái, còn chê ta xui xẻo.
Dưới sự dung túng của Đại phu nhân, các huynh đệ tỷ muội, thâm chí cả những nô bộc có chút danh phận đều không để ta vào mắt, thường xuyên gây khó dễ với ta.
Quần áo cũ kĩ dơ bẩn, cơm thừa canh cặn đều đến tay ta.
Để sống, ta buộc phải cúi đầu cam chịu, dù bị bắt quả tang, bị mắng là con khốn không đáng ngồi trên bàn, tôi vẫn có thể ăn đồ ăn thừa rất vui vẻ.
Một lần, vì đói quá nên ta lẻn vào bếp trộm thức ăn, xui xẻo bị bắt được, bọn họ đánh đập ta, mắng ta là súc sinh, thua cả chó lợn. Ta không quan tâm mà chỉ cố nhét thức ăn vào miệng, ai biết được bữa tiếp theo ta phải ăn thứ gì.
Lâu dần, khắp phủ có một lời đồn được lan truyền, ta vì nương chết thảm trước mắt mà bị kích thích, thần kinh trở nên bất thường.
Đúng vậy, ta chỉ còn cách giả điên giả dại, làm đủ mọi trò chỉ vì sợ đại tỷ sẽ phát hiện ra.
Đại tỷ rất thích đến xem trò hề của ta.
Có lúc ta ngơ ngác đứng nghe đại tỷ xa gần nhục mạ ta, có khi ta lại quỳ khọm dưới chân tỷ ấy tranh giành thức ăn với đám chó trong nhà.
Muội muội ta nhìn thấy che miệng cười nói với đám tì nữ.
“Nhìn kìa nhìa kìa, bẩn thỉu thật, đúng là thứ do chó cái sinh ra”
Ta ngẩn đầu ngơ ngác nhìn họ, rồi lại mỉm cười vui vẻ tiếp tục ăn đồ ăn dưới đất.
Thời gian lâu dần, đại tỷ không còn đến xem ta thường xuyên nữa.
Ta vẫn sống như heo như chó, thỉnh thoảng lại bị đại tỷ dẫn tới tới viện tỷ ấy mua vui bằng cách nhục nhã ta trước mặt nhiều người.
Nhưng chẳng sao cả, ta thậm chí còn mong họ nhớ đến ta nhiều hơn một chút, vì như vậy ta mới có thể có một bữa ăn no bụng.
Đại tỷ thích nhất là hỏi ta về móm canh hôm đó, hỏi ta ăn có ngon không, hỏi ta có muốn ăn nữa không.
Tay ta cầm miếng há cảo đã mốc đưa lên miệng, tay kia lại nắm không buông khúc xương cá đã có mùi thiu, cắn vội vài miếng mới nói với mỉm cười nói ngon, nói đại tỷ là tốt nhất.
Đại tỷ ghét việc ta càng lớn càng xinh đẹp giống nương, giống như việc Đại phu nhân ghét nương vì bà chỉ là vũ nữ đê tiện như lại được phụ thân yêu thích.
Vì thế nên tỷ ấy luôn rất nhiệt tình trong việc tra tấn ta, mỗi khi thấy ta như thế đại tỷ lại rất hài lòng.
Không phải cả mọi người trong Hầu phủ này đều xấu xa như thế.
Xuân Đào, tì nữ có nhiệm vụ mang đồ ăn cho ta, đôi khi sẽ lén lủi đổi những thứ đồ bẩn thỉu của ta thành những chiếc màn thầu trắng tinh còn ấm.
Còn có Lý thẩm trong bếp, mỗi lần ta lẻn đến trộm đồ ăn, thím đều cố ý đánh rơi vài chiếc màn thầu sạch xuống đĩa rau thím đã lót sẵn dưới đất, than thở xui xẻo một tiếng rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Trừ nương ra thì họ là những người hiếm hoi đói xử tốt với ta.
Ta thầm ôm lấy lòng tốt của họ vào giấc mơ mỗi tối, để giữ lấy tâm trí cú bản thân không bị vấy bẩn trong vũng bùn của đại tỷ ban cho.
Những ngày như thế cứ tiếp diễn cho đến khi đại tỷ đến tuổi cập kê.
Ta không đủ tư cách đến xem lễ vấn tóc của đại tỷ nhưng đêm hôm đó lại được Đại phu nhân cho gọi đến.
Trong những năm qua, ta chỉ gặp bà cả hai lần.
Một lần là ngày nương mất, và bây giờ.
Ta lo lắng liếm đôi môi nứt nẻ, so với đại tỷ vẫn còn non nớt thì đại phu nhân mưu mô và độc ác hơn nhiều.
Ta phải nhịn, ta phải thu liễm tất cả suy nghĩ của mình, trở nên vô tri vô giác thật sự.
Ta ngơ ngác quỳ xuống trước mặt Đại phu nhân, lúng túng hồi lâu mới nặn được một câu tròn vành rõ chữ.
“Con đến gặp phu nhân ạ”
Bao năm qua, ta giả vờ điên khùng ngu ngốc rất giỏi, đến mức ta cũng không biết bản thân có thật sự đã ngốc rồi không.
Nhưng ta sao có thể ngốc được, thù lớn giết nương còn chưa báo.
Đại phu nhân quét mắt nhìn ta từ trên xuống không kiêng nể gì, phải mất một lúc lâu đầu lông mày của bà ấy mới giãn ra.
Ta nghe thấy giọng bà ấy, giọng nói vẫn cao ngạo chói tai như ngày nào.
"Anh Nguyệt, người bằng lòng tiến cung thay tỷ tỷ ngươi không?"
Những lời này khiến đầu ta như muốn nổ tung!
Cơ hội ta chờ đợi bao năm qua, cuối cùng cũng đã đến.
Khi nương ta còn sống, bà thường vuốt ve gương mặt của ta rất dịu dàng, buồn bã mà nói.
“Nguyệt nhi của ta thật xinh đẹp làm sao.”
Mẹ từng có cơ hội được hiến vũ trong hoàng cung một lần.
Bà nói ta biết Thánh thượng hiện tại tuy đã già nhưng lại phóng đãng và có hành vi trụy lạc vô độ.
Ông ta thường cho tìm những mĩ nhân vào cung, bất kể họ xuất thân từ gia đình quý tộc hay bình dân.
Nhưng không ai trong số những đã đi vào có thể trở ra.
Khi đại tuyển năm đó Vĩnh An hầu phủ chưa có cô nương vào đến tuổi cập kê, nhưng bây giờ đã có đại tỷ, có lẽ sẽ không thoát khỏi vận mệnh phải tiến cung.
Đây chính là điều nương ta lo lắng, lo ta sẽ trở thành kẻ chết thay cho đại tỷ.
Bây giờ, điều bà ấy lo lắng nhất lại chính là cơ hội tốt nhất để ta trở mình!
03.
Ta nhoẻ miệng cười ngốc nghếch.
"Muốn... trở thành phi tần trong cung? Ánh Nguyệt, Ánh Nguyệt sắp trở thành hoàng hậu..."
Đại tỷ đứng bên cạnh cười khẩy.
"Đúng vậy, ta đưa Ánh Nguyệt đi làm hoàng hậu, Ánh Nguyệt có đi không?"
Đại phu nhân vẫn nhìn chăm chú vào từng biểu cảm của ta, ta biết bà ấy vẫn đang thăm dò ta.
Ta tiếp tục gật đầu vui vẻ.
"Ánh Nguyệt đi, đại tỷ có đi không? Đại tỷ cùng ta làm hoàng hậu nhé..."
"Ánh Nguyệt không nỡ xa tỷ sao?" Đại tỷ bình tĩnh hỏi.
Ta lại cười: "Đại tỷ rất tốt với Ánh Nguyệt. Tỷ cho ta đồ ăn ngon lành. Ánh Nguyệt muốn cùng đại tỷ vào cung, cùng làm hoàng hậu nữa”
Đại phu nhân rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, khinh thường nói: "Ngươi thật sự là ngu ngốc."
Đại tỷ vỗ nhẹ vào tay Đại phu nhân, nhìn ta với ánh mắt hài lòng nói.
“Nương yên tâm, con chó nhỏ này đã ngoan ngoãn bao nhiêu năm nay, bây giờ chúng ta có lòng tốt khi đưa nó vào cung tận hưởng phú quý, nó rất thích thú còn gì”
“Ồ, nó sẽ được hưởng một vinh dự mà ngay cả người mẹ đã chết kia cũng chưa bao giờ có được.”
Khi nghe họ nói về nương, tôi nắm chặt tay áo, giấu dưới lớp váy xuề xoà, vẻ mặt vẫn vui vẻ đần độn.
Ta được chuyển khỏi cái viện tồi tàn kia đến một nơi mới toanh.
Ta nghe đám tì nữ nói sẽ chăm sóc ta cho đến lễ cập kê vào tháng sau, cũng là lúc ta tiến cung.
Người cha đã lâu không gặp kia cũng không ý kiến gì, ta chẳng qua chỉ là cục đá ven đường chẳng đáng cho ông ấy để tâm tới.
Ta lén đến phòng Lý thẩm để vào đó một đồng bạc, bà ấy có lẽ sẽ không biết là ai đưa đến.
Về phần Xuân Đào, ta tỏ vẻ không dám nhận đồ ăn từ người khác, chỉ nhận đồ của nàng ấy vì đã quen.
Đại phu nhân cũng không mấy để tâm, cho Xuân Đào đến chỗ ta phục vụ.
Trước mặt đám tì nữ do Đại phu nhân đưa tới ta vẫn ngu ngốc như vậy, bây giờ là lúc quan trọng nhất, ta không thể lộ ra sơ hở gì trước khi rời khỏi Hầu phủ.
Đại phu nhân quả nhiên là Đại phu nhân.
Ta không những không được dạy lễ nghi trong cung mà còn được dạy cách tự cởi y phục để khoe vẻ quyến rũ hầu hạ nam nhân.
Ta ngoan ngoãn học hỏi tất cả.
Đêm trước khi vào cung, đại tỷ lại mang cho ta một bát canh khác.
Ta biết đây chỉ là một bát canh bình thường, cùng lắm sẽ có chút đất cát lẫn vào trong.
"Cảm ơn tỷ.”
Ta nhận lấy rồi uống như thể nó rất ngon rồi nhìn tỷ ấy bằng ánh mắt hạnh phúc. Nhìn từ bên ngoài trông chúng ta giống như một đôi tỷ muội thân thiết vậy.
Đại tỷ nhếch mép cười khinh bỉ, khi tỷ ấy qua người đi, ta nghe trong gió phảng phất mấy chữ.
“Đồ ngu.”
Ta được đưa vào cung bằng một chiếc kiệu nhỏ, không trang trí, không màu sắc gì, cứ thể lẳng lặng đi vào cửa nhỏ hoành thành.
Đêm đó, ta được đưa đến tẩm cung của hoàng đế.
Ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị khinh nhục.
Nếu lão hoàng đế thực sự ham mê sắc đẹp thì khuôn mặt của ta sẽ là vũ khí lợi hại nhất.
Khi tổng thái giám rời đi, ta thấy một bóng dáng già nua, khom lưng từ từ tiến về hướng ta.
Ở Hầu phủ nhiều năm như vậy, ta đã học được cách đọc ánh mắt của người khác.
Lão hoàng đế trong mắt chỉ có một chút bất ngờ trước bộ dáng của ta, cũng chỉ là thoáng qua, lập tức thay vào đó là sự khinh thường cùng thờ ơ.
Tim ta lập tức dừng lại.
Hoàng đế trước mặt chắc chắn không phải là kẻ vô năng, dâm đãng vô đạo đức như lời đồn.
"Đáng tiếc, cũng chỉ là một kẻ ngốc."
Tuy giọng nói của lão hoàng đến đã nhuốm sự cằn cỗi tuổi già nhưng uy nghiêm không hề suy giảm, ngược lại khiến người ta phải khiếp sợ.
Khi lão hoàng đế định giơ tay lên, tim ta như đông cứng lại.
Ta thấy rõ sát ý trong mắt ông ta, nếu ta không có giá trị gì, hôm nay chắc chắn sẽ là ngày chết của ta.
Ta vội quỳ sụp xuống đất "Bệ hạ, thần vốn không ngu ngốc."
Lão hoàng đế dừng tay lại, nheo mắt nhìn ta.
Ông ta nói ta là kẻ ngu ngốc, nhất định đã biết rõ thân phận của ta, ta chỉ đành liều một phen.
"Bệ hạ, thần không còn cách nào khác ngoài việc giả ngốc, thần chỉ muốn tìm cho bản thân một con đường sống”
Ta không hề nói dối lão hoàng đế, ít nhất là lúc này.
Lão hoàng đế cuối cùng cũng có hứng thú với ta, để tay ra sau lưng.
"Hửm?”.
Nghe trong giọng điệu của ông ta đã dịu lại, ta liền vững giọng nói.
"Không dám lừa dối bệ hạ, thần cả gan mạnh miệng, ngài giữ một kẻ ngốc trong cung có lẽ sẽ có tác dụng gì đó.”
"Thần đã phát điên khi còn nhỏ, dù thần gây ra chuyện gì cũng đều có thể hiểu được."
Sự hứng thú trên mặt lão hoàng đế dần biến mất, im lặng nhìn ta.
Ta biết bản thân đã không còn đường lui nữa.
Nhìn cảnh tượng tối nay có thể thấy, lão hoàng đế không hề đơn giản, thậm chí có thể có một âm mưu to lớn phía sau.
Ta đoán trong hậu cung nhất định có vấn đề gì đó mà lão hoàng đế không tự tay giải quyết được.
Những nữ nhân xinh đẹp kia có lẽ là những con cờ tạm thời của ông ta.
Vậy thì ta có thể sẽ là con cờ phù hợp nhất, ta là kẻ “ngu ngốc”, ta có thể làm ra nhiều chuyện mà không khiến người khác nghi ngờ, ta có thể chịu đựng tất cả ô nhục và bẩn thỉu mà người khác không thể.
Lão hoàng đế có thể vươn tay tới những nơi ông ta vốn không thể.
Ta sẽ là thanh gươm sắc nhọn của ông ta.