Chương 6 - Nam thần trúc mã

Bố mẹ tôi và bố mẹ cậu ta thường xuyên rủ nhau đi chơi.

Hồi nhỏ tôi toàn gọi đồ ăn ngoài, sau đó có một lần bị ngộ độc thực phẩm phải vào viện suýt chết.

Từ đó về sau, chỉ cần Trần Sâm Hàn rảnh rỗi, cậu ta sẽ đến nấu cơm cho tôi ăn.

Kệ đi.

Người yêu phải nuôi dưỡng từ bé.

"Tối qua thức khuya à?"

"Sao dậy muộn vậy? Sắp 7 giờ rồi."

Trần Sâm Hàn vừa nấu cơm vừa nói chuyện.

"Chẳng phải tại cậu tối qua..."

Tại cậu vừa đến tối là chạy vào trong mơ tôi làm mấy chuyện biến thái.

Mỗi lần tôi vừa ngủ, là bị dọa tỉnh.

Một khi đã tỉnh thì không ngủ lại được nữa.

"Tối qua tớ làm sao?"

Trần Sâm Hàn định quay đầu lại nhìn tôi.

"Không có gì, chỉ là chơi điện thoại quá giờ thôi, cậu cứ nấu cơm của cậu đi."

Tôi quay đầu cậu ta lại.

Chưa đợi cậu ta nói thêm gì, tôi quay người bỏ chạy.

Không biết hôm nay tên Trần Sâm Hàn này bị làm sao, ăn cơm tối xong cũng không đi.

Cậu ta không đi, tôi liền cứ ở lì trong phòng không ra.

"Diệp Niệm Nam, tớ về đây."

Trần Sâm Hàn đứng trước cửa phòng tôi nói vọng vào.

"Ồ ồ, cậu mau về đi."

Tôi trốn trong phòng không nói gì.

"Ừm."

Trần Sâm Hàn đáp một tiếng, sau đó bên ngoài liền yên tĩnh.

Tôi đợi một lúc lâu, bên ngoài vẫn im ắng.

Nghĩ chắc là cậu ta thật sự đã đi rồi, bèn đi mở cửa.

"Tiểu Niệm Nam."

Một bàn tay to nhân cơ hội đặt lên khung cửa sau khi tôi mở cửa để ngăn tôi đóng cửa lại.

"Cậu, cậu, cậu! Cậu chưa đi."

Sao tên này có thể như vậy chứ?!

Trần Sâm Hàn nhướng mày nhìn tôi, cười nhếch mép.

"Phải đấy. Ai bảo cậu trốn tớ. Bạn trai tủi thân lắm đấy."

Mặt tên này chỗ nào tủi thân chứ?!

"Đừng có giả vờ với tôi."

Tôi tức giận nhìn cậu ta.

"Bạn gái hung dữ với tớ."