Chương 12 - Nam Phong Sầm Bắc

Chẳng biết leo cửa sổ có vui không, nhìn chị ấy trèo lên trèo xuống như con khỉ điên, thật ra lại khá vui vẻ.

 

22.

 

Hôm sau, chị của ta lại đến đưa đồ ăn. Lần này, chị đã nhớ đến vào buổi trưa, khi đó mọi người đều đang nghỉ ngơi. 

 

Ta buông lời mỉa mai chị như thường lệ. Chị quay đầu hỏi ta: “Này, em có muốn học leo cửa sổ với ta không?”

 

Ta đáp: “Không.”

 

Chị nói: “Lần trước leo tường cũng vậy. Mắt em sắp dính chặt lên người ta rồi. Thừa nhận đi, em rất muốn học.”

 

Ta đáp: “Đồ tự luyến.”

 

Chị ấy nói: “Vốn có ý muốn dạy em, nhưng nếu em không muốn thì thôi, ta cũng chẳng muốn ép buộc. Đi đây.”

 

Ta vội níu chị lại: “Đợi đã!”

 

Chị ấy lộ vẻ đắc ý, hai tay bám lên cửa sổ, nâng thân mình lên: “Ta chỉ dạy một lần thôi đấy.”

 

Ta học theo chị, cố gắng nhiều lần mới miễn cưỡng leo lên được. Chị nhảy xuống, đưa tay đỡ ta.

 

Chị bảo: “Ồ, không tệ. Bây giờ ta sẽ dạy em leo tường. Cái này khó hơn leo cửa sổ, đủ để em phải đau khổ.”

 

Ta nói: “Nếu chị dạy ta leo lên mà không dạy ta cách xuống, thì chẳng phải ta sẽ bị kẹt sao?”

 

Chị ấy thản nhiên trả lời: “Sao có thể chứ? Ta đâu phải kẻ nhỏ nhen như vậy. Em coi thường ta quá rồi.”

 

Thế là ta tin lời chị, cùng chị leo lên tường. Lúc này, chị lập tức nhảy xuống, bỏ đi.

 

Ta gào lên: “Giang Hoài Bắc... Giang Hoài Bắc! Lòng dạ tiểu nhân! Ta vẫn còn ở đây!”

 

Chị nói: “Liên quan gì đến ta! Miệng em độc như vậy, đáng bị khổ chút!”

 

Ta:...

 

23.

 

Sự việc này tương đối xấu hổ, tạm thời không bàn tới.

 

Tóm lại, sau bảy ngày, ta được tự do. Chị ta kiêng cữ nên khỏi bệnh đậu mùa, lại trở thành mỹ nhân số một.

 

Ta nhớ đến lời mẹ dặn, trong lòng nghĩ đã đến lúc ra tay hủy hoại chị, nhưng vẫn không dám bước qua ranh giới.

 

Thực ra sự nghi ngờ của chị ấy cũng không phải không có căn cứ. Có lúc ta rất ghen tị, muốn hủy đi dung mạo của chị.

 

Chỉ là, khi ta cầm gói thuốc trong tay, từ ngón tay run rẩy, ta nhận ra bản chất của mình là dám nghĩ mà không dám làm.

 

Ta hy vọng chị bẽ mặt, hy vọng chị không đấu lại ta, nhưng tuyệt đối không mong chị trở nên xấu xí, sống cuộc đời khốn khổ.

 

Ta độc ác, nhưng dám xuống tay hại người. Làm người tốt, ta không đủ thành công; làm người xấu, ta cũng thất bại thảm hại.

 

Ta tự an ủi mình: Mẹ bảo ta hủy dung chị, thực ra là để ta vào cung. Vậy thì ta nổi bật hơn chị là được rồi.

 

Giày múa của ta hỏng hết đôi này đến đôi khác, kinh văn ta đọc hết quyển này đến quyển khác, bút lông gãy cũng không ít.

 

Ta đuổi theo bước chân của chị ấy, chạy đến thở không ra hơi. Sự thật khác biệt như mây với bùn, khiến ta không dám tiến bước.

 

Ta bị so sánh đến mức sợ hãi. Mọi người đều so ta với chị ấy, nói về ta với giọng điệu thương hại, khiến ta đau khổ vô cùng.

 

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong phòng nhỏ không giúp ta và chị ấy sinh ra tình chị em. Ta mưu đồ hủy hoại chị ấy, chị ấy lục soát phòng ta; ta chịu phạt thay chị, chị leo cửa sổ đưa đồ ăn. Có đi có lại, coi như hòa, không ai nợ ai, chúng ta vẫn phải đấu.

 

Còn hai tháng nữa mẹ ta sẽ về phủ, nhưng chị vẫn chưa trở thành kẻ vô dụng. Điều này làm ta rất phiền não.

 

Ta hạ mình thảo luận với chị ấy: “Để ta đứng nhất, được không?”

 

Chị cười khinh miệt: “Vậy sao năm đó em không tha cho ta?”

 

Ta giận dữ: “Ta đã nói rồi, đó là tai nạn.”

 

Chị cao giọng nói: “Thôi đi, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn là nhị phòng giở trò, đừng tưởng ta không biết!”

 

Cuối cùng ta không muốn nói dối nữa, nói thẳng nếu chị không nhường thì ta sẽ gặp nạn. Chị cười: “Sao? Em sẽ chết?”

 

Mẹ ta tuy nặng tay, nhưng vẫn mong ta làm hoàng hậu nên ta chắc chắn sẽ không chết, cùng lắm là bị đánh sống dở chết dở mà thôi.

 

Ta bị câu hỏi của chị ấy chặn họng, cuối cùng đành từ bỏ việc thuyết phục chị, nghĩ cách khác để chị cúi đầu.

 

Tỏ thiện chí, chị ta đã sớm có định kiến với ta; tỏ yếu đuối, chị không quan tâm sống chết của ta; tỏ uy quyền, chị lại càng không nhân nhượng.

 

Sao trên đời lại có người cứng đầu như vậy chứ? Ta muốn làm hòa với chị hết lần này tới lần khác mà không được, chỉ có thể dùng vài chiêu kém cỏi thử vận may.

 

Ta cho chị uống thuốc xổ rồi thu hết giấy trong nhà xí, đứng ngoài buộc chị hứa để ta đứng nhất.

 

Chị ta đồng ý, sau đó cũng cho ta uống thuốc xổ. Ta và chị ôm bụng gặp nhau trong nhà xí, ai cũng nghiến răng ken két.

 

“Giang Hoài Bắc, chị dám cho ta uống thuốc xổ, thật hèn hạ!”

 

“Giang Hoài Nam, em cũng cho ta uống mà? Em còn hèn hơn ta!”

 

“Chị đừng viết bi kịch nữa, viết hài kịch đi!”

 

“Hài kịch chính là bi kịch, ngốc ạ!”

 

“Chị nói ai ngốc?”

 

“Ai đáp lại thì nói người đó!”

 

“...”

 

24.

 

Ván cờ giữa ta và chị ấy thật không công bằng.

 

Chị có thể hạ bệ ta không chút nương tay, mà ta lại bị nhiều yếu tố trói buộc tay chân, chỉ có thể đưa ra những nước đi ngớ ngẩn.