Chương 8 - Năm Người, Hai Trái Tim

Mấy ngày sau, cả nhóm bắt đầu bước vào giai đoạn chuẩn bị cho hội văn nghệ. Dù ai cũng có lịch học dày đặc, nhưng mỗi khi tan trường, họ đều cùng nhau ở lại tập luyện.

Hôm nay, nhóm bạn có mặt tại phòng nhạc để bàn bạc tiết mục. Ngọc Diệp tự nhiên ngồi lên bàn giáo viên, giơ một ngón tay đầy kiêu hãnh.

“Rồi, như đã nói, chúng ta sẽ hát một ca khúc hợp xướng, nhưng ai là giọng chính đây?”

Minh Anh nhún vai. “Tất nhiên là cậu rồi.”

Ngọc Diệp cười đắc ý, nhưng ngay sau đó Thảo My chen vào. “Khoan, nhưng nếu chỉ có một giọng chính thì hơi nhàm. Hay chia đoạn cho nhiều người hát?”

Lan Anh gật đầu. “Hợp lý. Mỗi người hát một đoạn, đến đoạn điệp khúc thì cùng hoà giọng.”

Thuỳ Dương lên tiếng: “Vậy ai đánh đàn?”

Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Minh Anh.

Minh Anh ngơ ngác. “Tớ á?”

Ngọc Diệp khoanh tay. “Cậu là người duy nhất trong nhóm biết chơi guitar mà.”

Minh Anh thở dài, gãi đầu. “Rồi rồi, để tớ.”

Không khí chuẩn bị vô cùng náo nhiệt, nhưng sau đó một tin đồn bắt đầu lan truyền trong trường khiến nhóm bạn cảm thấy áp lực.

“Ê, nghe nói lớp 12A có người sẽ biểu diễn solo hát nhạc kịch luôn đó!”

Minh Anh đặt mạnh chai nước xuống bàn, tỏ vẻ không vui. “Thiệt không? Nếu vậy thì nhóm mình có hơi lép vế nhỉ.”

Ngọc Diệp nhún vai, nhưng giọng có chút lo lắng. “Cũng chưa chắc đâu. Nhưng mà… tớ nghe loáng thoáng họ bảo tiết mục hợp xướng thì khó nổi bật, dễ bị lu mờ giữa dàn trình diễn lớn.”

Thảo My khoanh tay, trầm tư. “Vậy có cần thay đổi không?”

Bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn hẳn. Lan Anh nhìn sang Thuỳ Dương, thấy cô có vẻ suy tư.

Cuối cùng, Thuỳ Dương nhẹ giọng nói: “Không cần thay đổi đâu. Cái quan trọng nhất vẫn là nhóm mình biểu diễn vì thích chứ không phải để ganh đua với ai.”

Câu nói ấy khiến cả nhóm im lặng một lát. Minh Anh thở dài, gục đầu xuống bàn.

“Cũng đúng. Nhưng mà… lỡ như bọn mình làm không tốt thì sao?”

Lan Anh vỗ vai Minh Anh, cười nhẹ. “Làm tốt nhất có thể là được rồi. Dù có thắng hay không, quan trọng là bọn mình có nhau.”

Câu nói ấy như một liều thuốc an ủi. Bầu không khí căng thẳng dịu đi đôi chút, nhưng đâu đó vẫn còn một chút bất an đọng lại.

Buổi tối hôm đó, Lan Anh và Thuỳ Dương ngồi trên sân thượng của trường, tranh thủ ôn lại lời bài hát.

Thuỳ Dương khẽ cất giọng hát thử, giọng cô trong trẻo, nhẹ nhàng, hoà vào gió đêm. Lan Anh lặng lẽ ngắm cô một lúc rồi bật cười:

“Không ngờ cậu hát cũng hay ghê nhỉ.”

Thuỳ Dương liếc nhìn Lan Anh, cười tinh nghịch. “Thế sao? Vậy tớ hát cho cậu nghe mỗi ngày nhé?”

Lan Anh hơi ngẩn người trước câu nói bất ngờ ấy. Cô chớp mắt, giả vờ trêu lại: “Cậu muốn tán tỉnh tớ hả?”

Thuỳ Dương nghiêng đầu, giọng đầy thách thức: “Nếu tớ nói có thì sao?”

Không khí chợt yên lặng. Lan Anh nhìn sâu vào mắt Thuỳ Dương, trái tim đập nhanh hơn một chút. Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt Thuỳ Dương càng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Cậu…” Lan Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bỗng nhiên, Thuỳ Dương nhẹ nhàng đưa tay lên, gạt một sợi tóc lòa xòa trên trán Lan Anh.

Khoảnh khắc ấy, Lan Anh cảm thấy như thời gian ngừng trôi.