Chương 15 - Năm Năm Thầm Yêu
Nam Cung Liệt bước đến bên tôi, mười ngón tay đan chặt lấy tay tôi một cách kiên định: “Chúng tôi đã tra hết tài liệu. Suốt mười bảy năm qua bà công bố bảy bài nghiên cứu về sự ổn định của dị đồng mống mắt, nhưng chưa từng tiết lộ đối tượng nghiên cứu chính là con trai mình.”
Mưa tạnh.
Một tia nắng xuyên qua tầng mây, chiếu lên mặt dây chuyền trước ngực mẹ. Lúc này tôi mới nhận ra chi tiết mình luôn bỏ qua — trong bức ảnh là tôi, đứng dưới gốc cây hòe già nơi đầu làng, tay nắm chặt một chiếc ô xanh nhỏ.
Ký ức ùa về như thủy triều. Hôm đó, mẹ nói sẽ lên thị trấn mua bánh sinh nhật. Bà ngồi xổm, chỉnh lại cổ áo cho tôi, giọng nhẹ như lông vũ: “Nhớ nhé, màu xanh nghĩa là mẹ sẽ luôn yêu con.”
Hóa ra, lời tạm biệt đã được giấu trong câu chúc phúc ấy.
“Xin lỗi, để con phải một mình chịu đựng nhiều đến vậy.” Bàn tay mẹ khẽ đặt lên mắt phải tôi, nơi giờ đây cũng mang sắc lam băng và vòng vàng như mắt bà. “Nhưng thấy con hạnh phúc thế này, mọi thứ đều đáng.”
Cánh tay Nam Cung Liệt ôm lấy vai tôi. Trong cái ôm này, tôi cảm nhận được hai phần tình yêu — một từ quá khứ, một thuộc về tương lai.
25.
Rời khỏi viện nghiên cứu, mẹ trao vào tay tôi công thức thuốc ổn định mà bà đã nghiên cứu suốt mười bảy năm. Trước cửa lớn, bà vuốt nhẹ mắt tôi lần cuối: “Giờ nó không còn là lời nguyền nữa, mà là món quà.”
Trên xe về, tôi tựa đầu vào vai Nam Cung Liệt, lật xem sổ ghi chép của mẹ. Trang cuối viết: “Người mang dị đồng mống mắt cả đời đều tìm kiếm sự cân bằng, và tình yêu chính là chất ổn định hoàn hảo nhất.”
Nam Cung Liệt hôn nhẹ hàng mi đang run của tôi: “Ngủ đi, mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Ngoài cửa sổ, trời nắng rực rỡ. Mắt phải tôi hơi nóng lên, nhưng lần này, thứ hiện ra không phải là tai nạn, mà là cảnh dưới tán hoa anh đào rực trời — mẹ lau nước mắt mỉm cười, còn Nam Cung Liệt đeo nhẫn cho tôi, mắt anh lấp lánh.
Dưới mái vòm kính của tòa thị chính Milan, ánh nắng khúc xạ thành những đốm sáng bảy màu, rơi xuống đôi bàn tay đan chặt. Nam Cung Liệt mặc bộ vest xanh đậm do chính tay tôi thiết kế. Khi ký tên lên giấy chứng nhận kết hôn, tay anh run đến suýt viết sai nét.
“Phu nhân Nam Cung.” Anh cúi sát tai tôi, thì thầm bằng giọng chỉ chúng tôi nghe được, hơi thở nóng hổi khiến tai tôi đỏ bừng.
Tôi trừng mắt liếc anh, phản bác: “Là ‘Ngài Trình’ của ông Nam Cung mới đúng.”
Rồi ký xuống tên Trình Lạc — giữ lại họ đã gắn bó hơn hai mươi năm, như giữ lại phần bản thân từng mong manh nhưng kiên cường.
Trên máy bay về nước, mắt phải tôi lại nhói lên. Nhưng lần này không có hình ảnh tiên đoán, chỉ là một khoảng trống lạ lẫm, như chiếc radio vừa bị rút phích cắm.
Tôi chớp mắt, quay sang nhìn Nam Cung Liệt đang đắp chăn cho tôi.
Tĩnh lặng. Tuyệt đối tĩnh lặng.
Không còn những lời thì thầm trong tâm trí, không còn những độc thoại ngọt ngào của anh. Tôi sững người vài giây, rồi chợt nhận ra — khả năng đọc tâm của mình đã biến mất.
“Sao vậy?” Nam Cung Liệt khẽ bóp ngón tay tôi, “Mắt khó chịu à?”
“Không sao.” Tôi lắc đầu, khóe môi lại vô thức cong lên.
Có lẽ đúng như mẹ nói, khi người mang dị đồng mống mắt tìm được sự cân bằng thật sự, những năng lực mất kiểm soát sẽ tự nhiên biến mất.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, mình đã mừng quá sớm.
26
Đám cưới được tổ chức tại trang viên hoa anh đào ở ngoại ô Nguyệt Thành.
Mẹ tôi đặc biệt từ Milan bay về, ngồi ở bàn chính lặng lẽ lau nước mắt. Khi Nam Cung Liệt đeo nhẫn cho tôi, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh lệ lấp lánh trong mắt anh.
“Giờ anh có thể đường đường chính chính hôn chú rể của mình rồi đấy, học trưởng Nam Cung.” Tôi nhỏ giọng trêu.
Anh giữ chặt gáy tôi, giữa tiếng reo hò của khách mời, trao cho tôi một nụ hôn dài miên man. Sau đó, môi kề môi, anh khẽ thì thầm: “Học đệ Lạc, tối nay em đừng mong được ngủ…”
Tôi đỏ bừng từ mặt xuống tận cổ.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của tôi hoàn toàn lật ngược nhận thức về chính mình. Từ một Trình Lạc trầm lặng, khép kín, tự ti, dưới sự “tẩy não” hằng ngày của Nam Cung Liệt, tôi đang “sụp đổ hình tượng” với tốc độ đáng sợ.
“Sao~ vợ~” Sáng sớm vừa mở mắt, tôi đã bị người cao 1m88 cuốn lấy như đồ treo hình người. Cái đầu mềm mại của anh dụi loạn vào hõm cổ tôi: “Anh mơ thấy em bỏ anh… sợ quá nên tỉnh giấc…”
“Cút.” Tôi mệt đến nỗi chẳng buồn mở mắt, tát luôn một cái vào mặt anh.
“Em mắng anh!” Anh ấm ức tố cáo, tay lại lén lút chui vào trong áo ngủ của tôi: “Hôn một cái rồi mới chịu dậy.”
Tôi túm gối ném thẳng: “Nam Cung Liệt! Hai mươi lăm tuổi đầu rồi có biết giữ thể diện không hả!”