Chương 6 - Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Hay Con Gái Nhà Họ Phó

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

“Tháng trước… anh gọi điện cho phu nhân nhà họ Phó, nói muốn bỏ rơi ’em gái nuôi’…”

Phó Yến Châu nhíu mày nghĩ ngợi một lúc:

“Em đang nói Quả Quả? Đó là con mèo Ninh Ninh nuôi!”

Nghe vậy, tôi cũng thấy cạn lời.

Quả Quả là con mèo Ba Tư tôi nuôi ở trong nước, tôi vẫn hay gọi nó là “em gái mình”, còn Phó Yến Châu là “anh nó”.

Nhưng Quả Quả vốn chẳng mặn mà với Phó Yến Châu, thường xuyên làm lơ, khiến anh tức mà gọi nó là “em gái nuôi”.

Tháng trước, Quả Quả lỡ cắn hỏng một tập tài liệu quan trọng, Phó Yến Châu nổi nóng mới đùa rằng sẽ bỏ rơi nó.

Bây giờ sự thật phơi bày, mặt Hứa Tri Hạ đỏ như gan lợn, toàn là uất ức xen lẫn xấu hổ.

“Xin lỗi Yến Châu, là em hiểu nhầm… anh tha thứ cho em được không?”

Cô ta vẫn còn biết co biết duỗi, lập tức bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

Nhưng tôi không còn chút mềm lòng nào.

Tôi bước thẳng tới trước mặt cô ta, cúi người, vung tay tát mạnh vào nửa mặt còn nguyên vẹn của cô ta.

“Xin lỗi, giờ sẽ không còn ai tha thứ cho cô nữa. Từ giờ trở đi, nếu cô còn dám dây dưa với bất kỳ ai trong nhà họ Phó, tôi sẽ khiến cô không sống nổi ở đây.”

Chỉ cần nhớ lại bàn tay thô ráp, nhờn nhớp của tên “khỉ gầy” kia chạm vào mình, tôi lại thấy buồn nôn, buồn nôn đến mức không thể có chút cảm thông nào với cô ta.

“Tống bọn họ đi, nhất là tên bảo vệ kia — khởi kiện hắn vì tội quấy rối tình dục!”

Đám vệ sĩ chờ sẵn ở cửa thang máy lập tức tiến lên, lôi xềnh xệch cả hai kẻ gây chuyện đi.

Xử lý xong, Phó Yến Châu mới quay sang Chủ tịch Trần và các vị giám đốc, cố nén cơn giận, trầm giọng:

“Xin lỗi chú Trần, các chú, đã để mọi người phải chứng kiến cảnh này.”

“Hôm nay tạm hoãn cuộc họp hội đồng quản trị. Tôi đưa Ninh Ninh về nhà trước.”

Tối hôm đó, bố mẹ tôi nghe tin liền lập tức quay về nhà.

Sau khi tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện, bầu không khí trong phòng khách lập tức lạnh xuống như băng.

“Đồ khốn!”

Bố tôi đập mạnh xuống bàn trà gỗ lim, làm chén trà rung lách cách.

“Thể diện nhà họ Phó đều bị con vứt sạch! Mắt mọc ở bụng chó à? Lại để cái thứ hạ tiện đó trèo lên đầu Ninh Ninh mà tác oai tác quái?”

Mẹ tôi tức đến mức mặt trắng bệch, rút ngay cây gậy gia pháp đưa cho bố:

“Phó Yến Châu! Mẹ thấy con bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi! Ninh Ninh từ bé đến giờ, chúng ta nâng như nâng trứng, chẳng nỡ động đến một sợi tóc! Thế mà con lại rước cái thứ gì về, để nó chỉ vào mặt Ninh Ninh mà mắng ‘đồ con hoang’? Còn để người ta động tay đánh con bé? Con làm anh kiểu gì vậy!”

Theo tiếng quát của bà, bố tôi không chút nể nang, giơ gậy giáng xuống.

Phó Yến Châu khẽ hừ một tiếng, cắn răng chịu đựng, không dám né tránh.

“Bố, mẹ, con sai rồi! Là con mù quáng, không quản chặt người bên cạnh, để Ninh Ninh chịu uất ức.”

Khi Phó Yến Châu bị đánh đến mức mồ hôi rịn trên trán, tôi mới lên tiếng can:

“Bố mẹ, đừng đánh nữa, anh chắc chắn đã biết lỗi rồi.”

“Nhưng này, anh à… cái ổ ‘chim chóc’ trong phòng thư ký của anh, có phải cũng nên giải tán luôn không?”

Phó Yến Châu lập tức gật đầu: “Ninh Ninh nói đúng.”

Tôi cười: “Thư ký thì tuyển một hai người là đủ. Phải chọn người có kinh nghiệm, phẩm chất tốt, đầu óc tỉnh táo, đừng biến văn phòng tổng giám đốc thành hậu cung của anh.”

Phó Yến Châu không chút do dự: “Được! Ninh Ninh nói sao, anh nghe vậy! Tất cả theo ý em!”

Ánh mắt anh nhìn tôi đầy áy náy.

Bố mẹ thấy hai anh em tôi như vậy, sắc mặt mới giãn ra đôi chút.

Bố tôi hừ mạnh: “Đúng là phải để Ninh Ninh quản con! Lần sau mà còn bày ra cái trò này, coi chừng bố bẻ gãy chân con!”

Tôi cứ nghĩ vở kịch này cuối cùng cũng khép lại, nhà họ Phó sẽ yên ổn trở lại.

Cho đến cuối tuần, cả nhà tôi cùng xuất hiện tại một buổi tiệc từ thiện đẳng cấp nhất thành phố.

Tôi theo chân bố mẹ, vừa chán nản vừa xã giao cho có lệ thì bất ngờ, từ lối đi bên hông, một bóng dáng mặc đồng phục phục vụ lao thẳng về phía chúng tôi.

Là Hứa Tri Hạ!

Khuôn mặt cô ta hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, hung hăng nhìn chằm chằm Phó Yến Châu, giọng chát chúa:

“Phó Yến Châu! Tôi có thai với anh! Đây là đứa cháu đích tôn của nhà họ Phó! Các người nhất định phải chịu trách nhiệm!”

Cô ta gào lên như điên, rõ ràng muốn gây náo loạn.

Thế nhưng, phản ứng mà cô ta mong đợi lại không hề xuất hiện.

Giới thượng lưu thành phố A, phong ba bão táp nào chưa từng trải qua?

Một nhân tình mang bụng đến tận cửa để ép cưới — chuyện này chẳng có gì mới mẻ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)