Chương 5 - MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG

17.Sau khi Trương Quý Phi chet, ta lại tới thăm Mạnh Kiều. Nàng lẳng lặng nghe ta nói sự việc xảy ra suốt những ngày vừa qua, thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười. Cuối cùng nàng nói, về sau ta đừng tới đây thăm nàng nữa. Nàng là một phi tần bị đày đến lãnh cung, có thể sống lay lắt như vậy đã là ân huệ lớn lao của Hoàng Đế. Ta muốn phản bác lại nàng nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào. Đúng thế, có thể tồn tại cũng đã tốt lắm rồi.Thế nhưng trời cao luôn không để người ta được viên mãn.Đêm hôm ấy ta không ngủ được liền muốn đi ra ngoài một chút. Trong lúc vô tình lại nhìn thấy mấy tên thị vệ nâng một người toàn thân đều là m/áu, vội vã đi về phía ngoài cung.Cánh tay người nọ rũ xuống, lộ ra một đoạn xiêm y màu củ sen. Trái tim ta đột nhiên bồn chồn đến mức đập liên hồi, bất an theo đó cùng trỗi dậy.Ngày hôm sau, từ lãnh cung truyền đến tin tức. Mạnh Kiều đã chet.Làm sao có thể……Ta không quan tâm đến giày vớ còn chưa đi đã vội vàng chạy đi tìm Hoàng Hậu nương nương. Hoàng Hậu trông thấy ta, đầu tiên là ngẩn ra sau đó là cau mày. Lúc này ta mới chú ý tới bàn chân đã bị sỏi đá cứa đến chảy m/áu đầm đìa. Nhưng ta không rảnh để tâm đến những đau đớn này, chỉ vô cùng chờ mong mà nắm lấy ống tay áo của Hoàng Hậu nương nương, ngửa mặt nhìn nàng.“Bọn họ nói dối đúng không? Lại sao có thể… Mạnh Kiều làm sao có thể…”Hoàng Hậu nương nương thở dài, âu yếm vuốt ve gương mặt ta.“A Phúc…… đêm qua Mạnh Kiều nàng ấy chạy ra khỏi lãnh cung, đi á/m s/át Hoàng Thượng.”“Còn chưa nhìn thấy mặt Hoàng Thượng đã bị thị vệ vung đao ch/ém chet.”Ta nghe xong liền ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm ra tiếng.“Không thể nào… Không thể nào như thế được……”Hoàng Hậu nương nương đỡ ta dậy, ngữ khí cũng lạnh đi vài phần.“Ta phái cung nhân đi tìm hiểu, biết được ngày hôm qua Di Phi đi tới lãnh cung.”“Có lẽ Mạnh Kiều đã biết được chuyện của Mạnh gia……”Nhắc tới Mạnh gia, trong lòng ta lại tràn ngập bi thương. Đúng thế, Mạnh gia không phải bị lưu đày mà là toàn bộ đều bị xử trảm, trên dưới một trăm bảy mươi lăm nhân khẩu. Lớn nhất là lão thái gia tuổi đã chín mươi, nhỏ nhất là đứa bé mới vừa ba tuổi. Tỷ tỷ của Mạnh Kiều đã xuất giá nên nàng có thể tránh được một kiếp nạn này. Thế nhưng nàng vẫn quyết liệt mà t/ự v/ẫn trước thành lâu, muốn dùng sinh mạng này chứng minh Mạnh gia trong sạch. Một nhà trung thành lại chet trong sự nghi kỵ của Đế Vương.Ta vẫn luôn cẩn trọng mà lừa gạt Mạnh Kiều. Không biết vào khoảnh khắc biết được chân tướng kia, nàng có oán hận ta hay không…Di Phi…… Trương Di……Trương gia thật đúng là… một đám chó ngoan trong tay Hoàng Thượng!Trên đời này… cuối cùng cũng chẳng còn ai kêu ta là Mãn Mãn.Cuộc đời này của ta cũng không thể viên mãn.

18.Cái chet của Mạnh Kiều tựa như hòn đá nhỏ ném vào đại dương, thậm chí cũng chẳng nổi lên được bao nhiêu bọt sóng. Cũng đúng thôi, sau lưng nàng không có gia thế cậy nhờ, sinh mạng so với cung nữ thấp kém nhất Hậu cung còn ti tiện hơn nhiều.Gần đây Hoàng Thượng quả thực rất thích triệu ta đến thị tẩm. Hắn luôn thích hôn lên đôi mắt của ta. Hôm nay, hắn nhìn ta, đột nhiên như cười như không hỏi một câu.“Nàng cùng Nhu Phi có quan hệ rất tốt sao?”Nhu Phi là phong hào của Mạnh Kiều trước khi bị đày vào lãnh cung. Thực ra, nàng một chút cũng không nhu, tính tình ngược lại vô cùng quyết liệt. Ta rũ mắt, nhàn nhạt mở miệng.“Hoàng Thượng nhắc đến nữ nhi của một tội thần làm cái gì đây?”“Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới thôi.”Hắn không còn bận tâm đến chuyện này nhưng trong lòng ta bắt đầu nổi lên những gợn sóng. Hoàng Thượng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Mạnh Kiều.Chắc hẳn hắn đã nhận ra được điều gì đó.Hoặc là, đã có ai đó nói với hắn điều gì…19.Ta gặp Di Phi vào một buổi chiều đầu xuân.Nàng ta mặc một thân váy trắng như màu trăng non, thoạt nhìn như tiên nữ thoát tục. Nhưng nàng ta lại có nét ngây thơ của thiếu nữ khiến người kìm lòng không đặng muốn gần gũi cùng nàng.Theo bản năng ta cảm thấy nàng ta là một nữ nhân rất đáng sợ. Thời điểm ta trông thấy nàng, bừa hay nnagf cũng đang nhìn về phía ta. Mười bốn mười lăm tuổi vốn là độ tuổi còn chưa rõ chuyện đời thế nhưng trên tay lại dính một một người.Đức Phi nương nương cũng ở bên cạnh ta. Nàng vẫn luôn là người cách táo bạo. Trông thấy Di Phi liền bày ra vẻ chán ghét không thể kiềm chế. Trương Di đi đến phía trước hành lễ bái phỏng Đức Phi nương nương. Mới vừa đứng lên đã bị Đức Phi giáng xuống một cái bạt tai.“Bổn cung kêu ngươi đứng lên sao? Trương Thủ phụ dạy dỗ quy củ cho ngươi thế này sao? Trương gia các người đều không có giáo dưỡng như vậy phải không?”Di Phi có hơi ngẩn người sau đó miễn cưỡng hành lễ. ta thấy nàng đột nhiên thở một hơi nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì tuổi vẫn còn nhỏ, trong lòng sẽ không giấu được chuyện. Tại Hoàng thành nuốt người không nhả xương này, ngươi có thể độc ác nhưng không thể không hiểu rõ tình hình.Di Phi hiển nhiên là người không có đầu óc. Đêm đó nàng khóc lóc sướt mướt cáo trạng với Hoàng Thượng. Chẳng qua chỉ vì một cái tát, làm sao Hoàng Thượng có thể vì huyện này mà trừng phạt Đức Phi. Di Phi như vậy càng khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng chán nản. Thấm thoát cũng đã trôi qua một năm. Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đức Phi nương nương mang thai, thời điểm cuối năm hạ sinh một tiểu công chúa. Hoàng Thượng ban tên Trường Ninh cho công chúa. Đức Phi nương nương lại bướng bỉnh gọi công chúa là Kiều Kiều.Di Phi cũng đã mang thai nhưng đáng tiếc nàng không được may mắn. Đứa bé ba tháng tuổi đã không thể giữ được. Tình cảm của Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng vẫn rất tốt. Hoàng Hậu lại càng giống một tiểu cô nương. Buổi tối ngày hôm ấy gặp cảnh sét đánh, Hoàng Hậu nương nương chân trần chạy đi tìm Hoàng Thượng, làm nũng chui vào trong ngực hắn. Mới đầu Hoàng Thượng còn trách cứ Hoàng Hậu ầm ĩ nhưng sau lại càng hưởng thụ cảm giác Hoàng Hậu không muốn rời xa hắn. Thậm chí mặc kệ Hoàng Hậu nương nương vô cớ trách phạt một vài phi tần trong cung.Đã quên nói, đứa bé của Di Phi không giữ được cũng có sự can thiệp của Hoàng Hậu.Nhưng điều này thì có vấn đề gì đâu?Đế vương anh minh thần võ thích nhìn nữ nhân vì hắn mà tranh giành tình cảm. Suy ra Hoàng Hậu có làm gì cũng đều không quá phận. Chỉ cần nàng vừa khóc, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ tha thứ cho nàng. Hoàng Thượng ngày càng yêu Hoàng Hậu. Thậm chí không màng sự khuyên can của triều thần, quyết xây dựng một hành cung ở Giang Nam cho Hoàng Hậu nương nương.Ngày ấy, Hoàng Hậu nương nương ngơ ngác nhìn về phía cửa cung, đột nhiên nhỏ giọng hỏi ta.“A Phúc, có phải bổn cung rất xấu hay không?”Ta lắc đầu, nắm lấy tay Hoàng Hậu.“Nương nương, dù có chuyện gì xảy ra A Phúc cũng sẽ cùng người gánh chịu. Cho dù phải chịu cảnh tắm trong dầu sôi, bị rút lưỡi dưới Địa Ngục thì A Phúc cũng chấp nhận, chỉ mong nương nương được như ước nguyện.”20.Nguyện vọng của Hoàng Hậu nương nương là gì ư?Mãi cho đến ngày nàng tu sat hôm ấy, ta cũng chưa từng suy nghĩ cho rõ ràng.Mới đầu ta không hiểu vì điều gì mà Hoàng Hậu không muốn sống. Cũng không hiểu vì sao nàng phải dùng cái chet để trả thù một người. Nhưng khi nhìn thấy Đế Vương điên cuồng ôm thi the của Hoàng Hậu, ta đột nhiên hiểu rõ. Nếu hận không thể giet chet một người, vậy thì hãy dùng tình yêu để giet chet hắn.Hoàng Hậu nương nương cũng không gieo tình cổ, nàng nói với ta bấy nhiêu tình cảm đã bị bào mòn đến không còn vết tích nữa rồi. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ những đau đớn cùng oán hận ngập trời trong quá khứ. Thế nhưng nương nương à, nếu biết trước nương nương sẽ dùng cách tuyệt tình như vậy để trả thù một người thì ta làm sao có thể thuận theo ý người cho được.Sau ngày Hoàng Hậu nương nương nhập vào Hoàng lăng, Hoàng Thượng đã xông vào tẩm cung của ta. Đôi tay hắn bóp chặt cổ ta, con ngươi đỏ bừng nhìn ta chằm chằm.“Ngươi lừa trẫm?”“Không phải A Viện đều không nhớ gì cả sao? Tại sao lại như vậy?”A Viện khuê danh của Hoàng Hậu nương nương.Đế Vương anh minh thần võ à, hiện tại ngươi cũng biết mùi vị thương tâm là như thế nào rồi sao? Nếu có thể, ta thực sự muốn liều mạng chửi bới hắn một trận. Nhưng mà ta không thể, ta còn có chuyện chưa làm xong đâu.Ta chỉ có thể nhì Hoàng Thượng một cách bi thương. Giãy giụa khóc rỗng, chất vấn hắn. Tại sao lại muốn tổn thương Hoàng Hậu nương nương một lần nữa? Hoàng Thượng nghe xong ánh mắt chợt mơ hồ. Sức lực trên cánh tay cũng nới lỏng hơn rất nhiều. Ta thấy thế thì giọng điệu cũng nâng cao.“Bệ hạ, đến cùng thì đứa bé thứ hai của Hoàng hậu nương nương đã ra đi như thế nào vậy?”Ánh mắt của hắn càng thêm mê man.“Trước khi ch.ết Trương Quý Phi đã nhờ người nói với Hoàng Hậu, rằng Hoàng Thượng ngài không cho phép giữu lại đứa bé của nàng ấy.”“Nói bậy!”Hoàng Thượng đột nhiên nổi giận.“Tiện nhân! Tiện nhân Trương Lan kia!”Thực ra, hơn ai hết ta biết rõ đứa bé của Hoàng Hậu nương nương mất đi như thế nào. Nàng dùng một đứa bé chưa chào đời quật ngã Quý Phi. Cũng găm một nhát dao ở trong lòng Hoàng Đế. 

21.Di Phi thất sủng tựa như đã có báo hiệu từ trước. Hoặc là nói, sau khi Hoàng Hậu nương nương ra đi, tất cả phi tần đều thất sủng.Mỗi đêm Hoàng Thượng đều tá túc ở tẩm cung của Hoàng Hậu. Thân thể hắn cũng ngày càng xuống sức. Cuối cùng thì sau một lần lâm triều hắn cũng đã ho ra m/áu rồi ngã xuống. Hắn bắt đầu triền miên trên giường bệnh. Người người đều biết Hoàng Thượng chẳng còn được bao lâu nữa.Những nương nương trong cung đều đang liều mạng tìm chỗ dựa. Hai Hoàng tử của Hoàng Thượng đều đấu đá đến ngươi sống ta ch/ết. Mẫu phi của Đại Hoàng tử là Thục phi nương nương, nàng ngày ngày đều ăn chay lễ Phật. Nhưng vì nhi tử mà hai ngày này cũng không được thâm tâm quả dục. Ngược lại còn có phần sát phạt quyết đoán. Trong cung có rất nhiều phi tần đều đến lấy lòng nàng. Ngưỡng cửa của cung Cảnh Vân cũng đều muốn đạp vỡ luôn rồi.Xuất thân của Nhị Hoàng tử không tốt, là được cung nữ sinh ra, vị cung nữ kia vì khó sinh nên đã ra đi rồi. Nên hắn vẫn luôn được Thái Hậu nuôi dưỡng. Mấy năm trước sau khi Thái Hậu mất, Nhị Hoàng Tử tự mình xin đến quân doanh rèn luyện, chưa từng trở về Hoàng cung. Thế nhưng trước mắt hắn cũng không thể không trở lại.Mọi người đều đang tự tìm lối thoát cho chính mình. Chỉ có mình ta, cả ngày đều đi thăm Hoàng Thượng. Bệnh của hắn tới rất nhanh, Thái y cũng không còn biện pháp nào khác.Bọn họ nói Hoàng Thượng là bị tâm bệnh, tích tụ trong lòng, thuốc thang châm cứu đều vô dụng. Nhưng chỉ có ta biết Hoàng Thượng bị bệnh ở đâu. Hắn là bị trúng độc.Cổ độc.Ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng không biết, ta vụng trộm đi tìm Hoàng Thượng, lừa gạt giao thư cổ cho hắn. Hoàng Hậu nương nương mưu toan dùng tình yêu để trả thù Đế Vương ích kỷ. Một kẻ tuyệt tình như vậy, nếu như thực tình thương yêu nàng thì hà cớ làm sao lại tổn thương nàng hết lần này đến lần khác.Hiện tại, thư cổ đã cảm nhận được người yêu thương đã mất, rất nhanh thôi nó cũng sẽ tuẫn táng vì tình. Sắc mặt Hoàng Thượng tái nhợt đến đáng sợ. Tay ta chậm rãi xoa lên gương mặt hắn, gầy đến kỳ cục.Dường như là theo bản năng, đột nhiên ta giáng một cái tát trên gương mặt hắn. Hoàng Thượng mở to hai mắt nhìn ta với vẻ căm tức. Đế Vương thông minh như vậy, chắc hẳn cũng hiểu được nguyên do thực sự ẩn bên trong.“Hoàng Thượng, năm đó vì để lừa gạt ngài mà ta đã dùng chính Nam Chiêu ra thề, nếu như ngài bất tử chẳng phải là không công bằng với ta hay sao.”Hoàng Thượng giãy giụa muốn đứng dậy đi gọi người. Cánh tay hắn chạm đổ chén thuốc ở bên cạnh. Phía sau rất nhanh đã có tiếng bước chân vang lên. Người nọ nhìn về phía ta, hơi ngẩn ra. Ta thoải mái hào phóng đối diện cùng với hắn. Dù sao cũng là người quen cũ. Năm đó tiểu thái giám vu hãm Mạnh Kiều hiện tại đã một bước lên trời, trở thành chưởng sự công công ở bên người Bệ hạ. Cũng trở thành một thái giám thật. Hoàng Thượng phát ra âm thanh rất nhỏ.“Giet……Giet…. Giet nàng ta……:Tiểu thái giám mở to hai mắt nhìn ta, ta đối diện với hắn không hề khách khí. Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng không nói lời nào yên lặng lui ra ngoài. Hoàng Thượng trợn mắt giận dữ nhìn ta.“Tiện nhân……”Vừa dứt lời, đột nhiên hắn nhổ ra một đám m.áu. Thân hình mềm oặt ngã xuống giường. Bộ dạng chật vật đến mức muốn cười.Ta thực sự đã cười. Vừa cười vừa rơi lệ.Vì thế, ta thuận thế ghé đầu lên người Hoàng Thượng, đau lòng khóc nức nở.“Hoàng Thượng!”Những người khác nghe thấy đều vội vã chạy tới, Phía dưới từng người từng người quỳ sụp xuống.Hoàng thượng đã chet.Rốt cuộc thì hắn cũng chet rồi…Chet đột ngột không kịp trở tay, lại khiến cho lòng người vui sướng.Đức Phi tỷ tỷ lôi kéo ta đi uống rượu, uống đến say khướt, cuối cùng chọc chọc lên đầu ta nói.“A Phúc…… Thật là tốt……”Đúng vậy! Thật là tốt.Trong cung rối ren hỗn loạn, không ai quản chúng ta. Ta cùng Đức Phi ở trong cung thiêu đốt sách. Hiện tại ở trên phố đều lưu hành thoại bản một thời. Đốt một quyển lại thêm một quyển cho Mạnh Kiều. Ngọn lửa cuốn theo tro bụi, hun nhoè đôi mắt.Ta chớp chớp mắt, đột nhiên khóc nấc lên. Ban đầu là nhỏ giọng mà khóc, về sau càng khóc càng lớn.Ta rất nhớ nhà.Rất nhớ Mạnh Kiều.Rất rất nhớ Hoàng Hậu nương nương……Đức Phi luống cuống tay chân an ủi ta. Cuối cùng hai chúng ta ôm nhau khóc nức nở.