Chương 5 - Mỹ Nhân Bán Khoai Và Bí Mật Gia Đình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chẳng phải sẽ nói chúng tôi tàn nhẫn, vô tình hay sao?”

Giang Lạc Dao cúi thấp đầu, mặt tràn đầy xấu hổ và hối hận, quỳ trên đất, cúi gập người:

“Xin lỗi… Giang tổng, phu nhân… Là Lạc Dao không hiểu chuyện, không hiểu hết tấm lòng của hai người…

Lạc Dao biết sai rồi.”

Mẹ tôi khẽ thở dài:

“Thôi, xuống đi.”

Giang Lạc Dao đứng dậy rời đi.

Bóng lưng cô ta, tràn đầy cô độc và thất bại.

Nhưng trong mắt tôi, cô ta giống như một nhành cỏ nhỏ rơi vào kẽ nứt, vẫn kiên cường vươn lên.

Nhẫn nhịn.

Không khuất phục.

Không cam lòng.

Có lẽ một ngày nào đó, trong thầm lặng, cô ta sẽ trỗi dậy mạnh mẽ.

Tôi không hiểu, rõ ràng biết mục đích của cô ta không hề đơn giản, tại sao cha mẹ vẫn muốn giữ cô ta lại nhà họ Giang?

Tôi không dám hỏi.

Bởi vì tôi vừa mới bước vào gia đình này, chưa biết liệu mình có tiếng nói ở đây hay không.

Cho dù họ đối xử với tôi rất tốt.

Hơn nữa, tôi vốn không phải kiểu người gặp chuyện gì cũng muốn dùng miệng người khác để tìm câu trả lời.

Thay vì hỏi, chi bằng tự quan sát, tự tìm kiếm đáp án.

Đó cũng là một dạng niềm vui trong cuộc sống.

5

Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi nhận được một tin nhắn.

【Nghe nói cậu là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giang, chúc mừng nhé, sau này có chỗ dựa vững chắc hơn rồi.】

Tôi khẽ mỉm cười, trả lời tin nhắn.

【Cảm ơn cậu, tớ sẽ mãi ghi nhớ cậu.】

Đối phương: 【Vui quá! 😁】

Tôi đặt điện thoại xuống, rời giường đi rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn sáng.

Giang Lạc Dao mặc đồng phục hầu gái, cùng những người giúp việc khác bưng đồ ăn lên cho chúng tôi.

Làm xong, cô ta đứng trước mặt cha mẹ tôi, vui mừng cúi chào một góc chín mươi độ:

“Giang tổng, phu nhân, cảm ơn hai người.”

“tôi đã xem bảng tìm kiếm nóng tối qua không có ai vì chuyện của mẹ tôi mà ghét bỏ tôi.

Ngược lại, còn khen tôi hiền lành, có hiếu, lại mạnh mẽ.”

“Họ nói, từ một tiểu thư cao quý, biến thành một người làm việc nặng nhọc, nhưng vẫn giữ được thái độ lạc quan, đáng để học hỏi.”

Nói xong, cô ta quay sang tôi, cười rực rỡ như một đóa hoa đang nở:

“Tiểu thư Vi Vi xinh đẹp quá, cư dân mạng ai cũng thích cô.

Họ còn điên cuồng chia sẻ những tấm ảnh đẹp mà Giang tổng và phu nhân chụp cho cô, đặt cho cô biệt danh ‘Mỹ nhân hiếm có năm nghìn năm mới gặp’ đấy.”

Nụ cười của cô ta rất chân thành, không tìm thấy một kẽ hở nào.

Giống như cô ta đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực, bắt đầu yêu đời, hòa nhập với cuộc sống.

Hoạt bát, đáng yêu, dễ gần.

Dần dần, khiến người ta muốn thích cô ta.

Tôi mỉm cười, gật đầu đáp lại.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Giang Lạc Dao bước nhanh ra mở cửa.

Nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô ta kinh ngạc thốt lên:

“Ông nội!!!”

Chỉ một giây sau, cô ta nhận ra mình thất thố, vội vàng cúi đầu, đứng nép sang một bên.

“Lão gia…”

Hai bàn tay đặt trước bụng siết chặt lại vì căng thẳng.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy rõ, cô ta thật sự hy vọng vẫn còn một người trong nhà nhớ đến mình, quan tâm đến mình.

Nhưng đời không như mơ.

Người ông hiền hậu chỉ khẽ gật đầu với cô ta, rồi bước thẳng về phía tôi.

Ông kéo tôi đứng dậy, ánh mắt dịu dàng và yêu thương, thậm chí còn đọng lại vài giọt nước mắt xót xa.

“Cháu… có vài phần giống bà nội.

Đây mới là đứa cháu mà nhà họ Giang mong đợi.”

“Con à, con đã phải chịu khổ bên ngoài rồi.”

Chúng tôi ngồi xuống cùng nhau ăn sáng, rất nhanh, căn bếp tràn đầy tiếng cười và hơi ấm gia đình.

Giang Lạc Dao đứng một bên, sắc mặt rất phức tạp.

Ông nội tôi là người Nga, năm xưa kết hôn với bà nội người Hoa.

Ông yêu bà nội vô cùng.

Dù bà đã qua đời nhiều năm, ông vẫn đeo trên người chiếc đồng hồ quả quýt mà bà tặng.

Nhìn thấy tôi có nhiều nét giống bà nội, ông vừa vui mừng, vừa xúc động, lại xen lẫn chút thương tâm.

Tôi chỉ cần dỗ dành đôi câu, ông đã vui mừng như một đứa trẻ.

Ông nội đề nghị:

“Tổ chức một bữa tiệc đón cháu đi, mời tất cả người trong giới đến, để mọi người tận mắt thấy rằng, nhà họ Giang có một cô cháu gái xinh đẹp tựa thiên tiên.”

Tôi có hơi không vui.

Tôi thật sự rất ghét bản thân mình đôi khi giống như một bình hoa, bị đặt giữa nơi đông người chỉ để người khác chiêm ngưỡng.

Nhưng nhìn dáng vẻ của ông nội, tuổi đã cao, ánh mắt lại thật lòng yêu thương tôi như vậy, tôi không nỡ làm ông cụ thất vọng, chỉ có thể lặng lẽ đồng ý với quyết định của họ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)