Chương 5 - Mưu Kế Từ Sông Quê
“Mọi người nhìn đi, chỉ có phải cùng loại chỉ trên áo tôi không?”
Nhị Lại Tử giở trò cùn thì đúng là hạng nhất.
Thực ra cái cúc đó đúng là của Từ Cường, nhưng bị hắn làm loạn như vậy, thật cũng thành giả.
Đòn quyết định cuối cùng giáng xuống.
Nhị Lại Tử đột nhiên ghé sát đội trưởng, lớn tiếng nói:
“Đội trưởng, con đàn bà này mông có dấu! Tôi vừa rồi sờ rõ rành rành!”
“Mông bên trái của cô ta có một vết bớt đỏ to bằng đồng tiền!”
“Không tin thì để các bà các thím kéo đi kiểm tra! Nếu không có, tôi Nhị Lại Tử chặt đầu cho ông đá làm banh!”
Lời này vừa thốt ra, cả hiện trường lập tức náo loạn.
Sắc mặt Lưu Quế Hương trong nháy mắt trắng bệch.
Chỗ đó của cô ta đúng là có một vết bớt.
“Còn nữa,”
Nhị Lại Tử làm tới cùng,
đột ngột giật phăng chiếc áo bông rách của mình,
lộ ra cả một mảng lông ngực đen sì sì:
“Quế Hương vừa rồi ở dưới nước còn nói, lông ngực tôi chọc đau mặt cô ta!”
“Mọi người nhìn xem, Từ Cường kia là gà luộc trắng bóc, trên người không có nổi một cọng lông, lấy đâu ra mà chọc người?”
Từ Cường lúc này tuy còn choáng, nhưng cũng hiểu ra, lập tức cởi áo, để lộ lồng ngực nhẵn nhụi.
So sánh quá thảm.
Một bên lông lá rậm rạp, một bên trơn láng như ngọc.
“Đội trưởng!”
Tôi bước lên một bước,
“Vừa rồi chính miệng ông nói, ai sờ thì người đó cưới.”
“Nhị Lại Tử cũng là bần nông trong làng ta, xuất thân trong sạch, thành phần tốt.”
“Màn vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, chính hắn cứu người, đặc điểm cũng khớp hết.”
“Hôn sự này, ông phải phê!”
“Nếu không thì là… phá hoại hôn nhân của bần hạ trung nông!”
8.
Mặt Vương Hữu Đức xanh lè như đậu hũ mốc lông.
Ông ta nhìn Lưu Quế Hương đang lăn lộn làm loạn, lại nhìn gương mặt vô lại của Nhị Lại Tử, trong lòng hận đến nghiến răng.
Ông ta vốn định nắm Từ Cường trong tay, dù sao Từ Cường là giáo viên, có lương, dễ khống chế.
Hơn nữa, trong bụng Lưu Quế Hương còn mang thai, là con của ông ta.
Hôm nay giúp Lưu Quế Hương một tay, cũng là giúp cho đứa con của mình sau này.
Nhưng bây giờ, Nhị Lại Tử đã nói chết lời, chuyện cái bớt cái thai kiểm tra là ra ngay,
nếu lật lọng, uy tín của ông ta trong làng coi như xong sạch.
Dân làng xung quanh đã bắt đầu hò reo, có người không nhịn được bật cười.
“Cô góa họ Lưu gu nặng thật, bỏ thư sinh không lấy, lại chọn Nhị Lại Tử.”
“Đúng là rùa nhìn đậu xanh vừa mắt nhau rồi!”
Vương Hữu Đức nghiến răng, hung hăng liếc Lưu Quế Hương một cái:
“Được! Đã sự thật rõ ràng, vậy thì là Nhị Lại Tử cứu người!”
“Ngày mai… không, chiều nay đi lãnh giấy chứng nhận luôn!”
“Tôi không lấy! Tôi không lấy tên lưu manh này!”
Lưu Quế Hương ngã bệt xuống đất, khóc đến xé gan xé ruột.
Lấy Nhị Lại Tử?
Đó là nhảy vào hố lửa!
Tên này ngoài ăn uống cờ bạc gái gú thì chẳng biết làm gì, nhà nghèo đến mức chuột vào cũng phải ngậm nước mắt mà đi.
“Không đến lượt cô!”
“Nhị Lại Tử, đưa vợ mày về nhà! Làm cho xong!”
Vương Hữu Đức sợ đêm dài lắm mộng sinh biến, vung tay một cái.
Nhị Lại Tử mừng như điên, xông lên một phát vác Lưu Quế Hương lên vai như vác heo:
“Rõ! Cảm ơn đội trưởng! Cảm ơn chị dâu họ Từ! Vợ ơi, đi, về nhà sinh con thôi!”
Lưu Quế Hương liều mạng đấm đá, nhưng bị cánh tay Nhị Lại Tử siết chặt không thoát ra được.
Đám đông cười ầm lên rồi giải tán.
Tôi nhìn theo bóng lưng tập tễnh của Nhị Lại Tử, thở dài một hơi trọc khí.
Quay người lại, tôi kéo Từ Cường còn đang ngẩn ra, rồi kéo luôn Tiểu Phương đang trốn một bên nhìn đến trợn mắt.
“Thằng ngốc, còn không mau đi dỗ Tiểu Phương đi? Cái cúc đó là mẹ mày giật xuống để cứu mạng mày đấy!”
Tiểu Phương nước mắt lưng tròng nhìn Từ Cường, hai người ôm chặt lấy nhau.
Tôi lạnh lùng nhìn về phía xa.
Đây gọi là
Đĩ phối chó, thiên trường địa cửu.