Chương 2 - Mưu Kế Của Hoàng Tử
3
Phù Hựu sau sự việc ấy thật đã thu liễm một thời gian.
Sau khi ta xử lý tiểu nha đầu kia, hắn không dám bén mảng tới gần ta nữa.
Tới tháng thứ tám thai kỳ, mẫu thân tiến cung thăm ta.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Từ kiếp trước đến lúc bị tân đế ra chỉ dụ tuẫn táng, ta chưa từng được gặp lại người.
Hôm nay được gặp lại, lòng ta trào dâng vô hạn cảm xúc.
Mẫu thân được Oanh Hồng đỡ bước vào, tay áp lên bụng ta, mắt đỏ hoe, không ngừng lẩm bẩm:
“Cầu trời ban phúc, là hoàng tử, là hoàng tử.”
Ngồi bên ta, người nói bằng giọng sâu xa:
“Dù là công chúa cũng là điều tốt, nhưng nuôi con người khác khó lòng giữ được, huống chi tam hoàng tử còn cách chúng ta một tầng bụng. Có được hoàng tử của chính mình vẫn là hơn cả.”
Cô cô – Tống Như Cẩm – là thứ nữ của tổ phụ, biểu muội của phụ thân. Đại bá mới là huynh ruột của nàng.
Tổ phụ sủng thiếp diệt thê, từng định truyền chức gia chủ cho đại bá – con của thiếp, sau bị trưởng bối và ngoại tổ mẫu phản đối mới thôi.
Nhưng tổ phụ để lại một nửa gia sản cho đại bá, lại không cho phép phân gia. Sau khi nàng sinh hoàng tử, làm tới Quý phi, phụ thân ta càng bị chèn ép trong tộc.
Mẫu thân dùng khăn lau mắt:
“Nếu không như vậy, phụ thân con sao nỡ để con mới mười bốn tuổi đã vào cung? Trong nhà mọi chuyện đều phải được đại bá con gật đầu, trưởng bối trong tộc mới thuận theo. Cái chức gia chủ ấy, còn chẳng bằng một tiểu nhị ngoài quán trọ.”
“Nhưng nay con là phi tử, lại có thai, trong nhà khá hơn nhiều. Muội muội con mới rồi tranh cãi với con nhà đại bá, vậy mà những người kia lại đứng về phía muội con. Nếu là trước kia, đã sớm bị kéo vào từ đường quỳ gối nhận lỗi rồi.”
“Mẫu thân.” Ta nghiêng đầu, thì thầm bên tai người:
“Cô cô chưa chết.”
Oanh Hồng rất có mắt nhìn, lập tức đưa tay che miệng mẫu thân. Người tròn mắt kinh ngạc, một lúc lâu mới ôm ngực thở dốc:
“Không thể nào… phụ thân con và đại bá đều tận mắt chứng kiến…”
“Mẫu thân.” Ta nhìn người, giọng trầm tĩnh, “Chuyện này đại bá nhất định biết. Chỗ dựa của ông ta là tổ phụ và cô cô. Tổ phụ chết, ông ta từng có thời gian không dám ngẩng đầu. Sau đó, cô cô thành phi tử, ông ta lại ngang ngược trở lại. Nhưng nàng chết rồi, ông ta lại chẳng buồn, cũng không chịu lui bước…”
Mẫu thân khẽ gật đầu:
“Ta sẽ báo cho phụ thân con hay.”
Phụ thân dù chỉ là tứ phẩm văn quan, nhưng Tống gia trăm năm ở kinh thành, tổ mẫu ta xuất thân từ phủ Tuyên Đức hầu. Tống Như Cẩm giả chết không khéo léo, chẳng qua không ai ngờ tới mà thôi.
Chỉ một tháng sau, ta nhận được thư phụ thân gửi tới.
Nét chữ nguệch ngoạc, rõ ràng là đang giận dữ.
Chỉ có một câu:
“Cô cô có thai rồi.”
4
Lúc nhận được thư, Oanh Hồng đang xoa bóp chân cho ta, ta lập tức bật dậy, làm nàng giật mình không ít, liên tục kêu lên:
“Nương nương, người sắp sinh rồi, đừng động mạnh như vậy!”
Ta siết chặt bức thư trong tay, lòng rối như tơ vò.
Kiếp trước ta chỉ nghĩ cô cô là vì chán ghét cuộc sống bị trói buộc nơi cung cấm mà giả chết bỏ đi, nào ngờ… nàng lại là giả chết để tư tình, để trốn cung mà tư thông với người khác.
Nếu chỉ là du ngoạn chốn nhân gian, Hoàng đế có lẽ còn nể tình cũ mà không truy cứu Tống gia. Nhưng nếu là tư thông, tư sinh con ở bên ngoài, e rằng cả dòng họ Tống đều khó thoát liên lụy.
Không chỉ tam hoàng tử sẽ bị nghi ngờ huyết mạch không thuần, mà cả đứa bé trong bụng ta cũng sẽ chịu vạ lây.
Ta siết chặt tay Oanh Hồng, nàng lập tức vỗ lưng ta trấn an:
“Oanh Hồng…” Ta thều thào, “ta… dường như… sắp sinh rồi…”
Ta sinh non.
Tiếng các bà mụ hô hoán bên tai mơ hồ dần, đau đớn như xé thân. Trong cơn đau, đầu óc ta chỉ quanh quẩn một ý nghĩ:
Nếu chuyện của cô cô bị phát hiện, đứa bé ta sinh non hôm nay, há chẳng phải lại trở thành bằng chứng cho nghi kỵ của Hoàng thượng?
Nực cười thay, nay ta lại phải cầu cho Tống Như Cẩm được che giấu, để bảo vệ đứa con chính mình dứt ruột sinh ra.
Trời hửng sáng, ta sinh ra một hoàng tử.
Hoàng đế cười lớn, tiếng cười vang vọng từ ngoài tẩm điện đến tận trong phòng, lòng ta lại chẳng vui chút nào.
Ta nằm trên giường, ánh mắt rơi trên đứa trẻ được quấn trong tã lụa, tay siết lấy chăn mền.
Tống Như Cẩm, ngươi không thể lại là Tống Như Cẩm nữa rồi.
5
5
Ta cố ý thỉnh Hoàng đế chặn lại một phong thư nhà gửi tới – là thư muội muội ta, Tống Ôn Dao, viết riêng cho ta.
Tống Ôn Dao nay mới bảy tuổi, trong thư chỉ toàn kể mấy chuyện mới lạ trong kinh thành và lời nhớ nhung tỉ tỉ.
Hoàng đế đọc xong, không hề tức giận, ngược lại còn lộ chút ý cười:
“Muội muội nàng thật lanh lợi, lại biết giấu thư trong tấu chương của phụ thân nàng.”
Ta lập tức quỳ xuống:
“Là muội ấy quá nghịch, trong nhà từ nhỏ được nuông chiều, mong Hoàng thượng thứ lỗi.”
Hoàng đế đưa bức thư cho ta. Trong những dòng chữ xiêu vẹo của tiểu nữ nhi, chỉ có một câu khiến người chú ý.
Ta cười nhẹ, Hoàng đế ngẩng đầu:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“Cười gì vậy?”
Ta chỉ dòng chữ, nói như không để tâm:
“Muội ấy kể, vào sinh nhật, cô bạn thân là tiểu nữ nhà Tuyên Đức hầu tặng một món quà kỳ quặc – là mời đi xem bói. Ai ngờ thầy bói lại nói năm nay cả hai đều xui xẻo, giận đến nỗi muội ấy không nói chuyện với ai hai ngày trời.”
“Lại nói, hôm trước phát cháo cứu tế, có người bụng chửa vượt mặt dám giả làm cô cô, may mà bị muội nhận ra. Đây, chẳng phải đang khoe khoang đây sao.”
Hoàng đế gập tấu chương lại:
“Huynh muội nhà nàng thật thân thiết.”
“Huynh muội vốn là thế, lúc ở gần thì cãi nhau, nhưng xa rồi lại nhớ.”
Hoàng đế khẽ gật đầu:
“Nếu hoàng tử trong cung cũng biết nghĩ như thế thì hay biết mấy.”
Ta cúi đầu không đáp, may thay hắn cũng chẳng đòi câu trả lời. Chỉ đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay ta:
“Chiều nay trẫm sẽ tới thăm nàng và tiểu Hoàng tử. Nghe nói hài nhi đã biết gọi người rồi?”
“Vâng, thấy ai cũng cười, ai cũng gọi.” Ta mỉm cười đáp.
Phong thư của muội muội, kỳ thực là phụ thân cố tình gửi đến, để nhắc nhở Hoàng đế – kẻ giả mạo Tống Như Cẩm đã xuất hiện.
Nếu tương lai nàng thực sự xuất đầu lộ diện, thì nàng cũng chẳng thể mang danh Tống Như Cẩm nữa, bởi Tống Như Cẩm, đã chết rồi.
6
Phù Hựu không chịu yên được bao lâu. Việc đưa thuốc bị gác lại không truy cứu, hắn lại dần dần khôi phục bộ dáng kiêu căng như xưa.
Từ nhỏ hắn đã là trung tâm, không ai được vượt qua hắn. Mà sau khi ta không còn giúp hắn thu dọn tàn cục, Hoàng đế đối với hắn cũng ngày càng mất kiên nhẫn.
Nhưng dù sao cũng là con ruột, Hoàng đế vẫn vì hắn mà mời danh sư, còn đưa hắn theo bên người dạy bảo.
Kiếp trước, bởi tính tình hắn kiêu căng lỗ mãng, ta từng cẩn thận thay hắn chọn người bạn đọc là con út nhà Tuyên Đức hầu – tính tình ôn hòa, hiểu lễ nghĩa – cùng một thị vệ từng đọc sách, có học vấn, biết lễ nghi làm người hầu cận.
Thế nhưng Phù Hựu chẳng hề cảm kích, trái lại cho rằng ta cố tình xoá đi dấu tích mẫu thân ruột của hắn, lại an bài người của mình bên cạnh hắn.
Cô cô Tống Như Cẩm khi hắn vừa học vỡ lòng, đã để con trai trưởng của đại bá làm bạn đọc Mà con trai đại bá, do mẫu thân là kỹ nữ xuất thân thanh lâu, nên chẳng khác mẫu thân hắn chút nào: kiêu ngạo, độc địa, hành sự tùy tiện. Hắn và Phù Hựu vốn cùng một giuộc, rất hợp nhau.
Kiếp trước, hắn bị kẻ kia xúi giục, nhiều lần bắt nạt lục hoàng tử trong cung. Ta lo bọn họ gây chuyện lớn, nên đưa con trai đại bá hồi phủ, thay người mới.
Phù Hựu hận ta từ đó. Hắn nuôi mối hận suốt nhiều năm. Trước khi đăng cơ, đã hãm hại con trai Tuyên Đức hầu, khiến người kia tàn phế. Còn thị vệ cận thân mà ta chọn, đến lúc phát hiện, đã là xác chết nát vụn nơi đáy hồ.
Còn đời này, ta không làm việc ngu xuẩn đó nữa.
Con út nhà Tuyên Đức hầu và thị vệ tài trí kia, đều nên sống tốt cuộc đời của họ, không đáng vì một kẻ như Phù Hựu mà rơi vào bi kịch.
Quả nhiên, khi Nguyên nhi vừa tròn ba tuổi, Phù Hựu đã gây chuyện.
Lục hoàng tử thân thể yếu nhược, kiếp trước mất sớm vào một năm trước khi Hoàng đế băng hà. Khi ấy Hoàng đế từng bị thích khách ám sát, thân thể suy yếu, lại đau buồn vì mất con, chưa đầy một năm thì băng hà.
Ta nghi ngờ cái chết của lục hoàng tử đời trước, có liên quan đến Phù Hựu.
Còn đời này, ta không đổi bạn đọc không đổi thị vệ, hắn ra tay sớm hơn.
Oanh Hồng từ cửa nhỏ lén lút bước vào, cúi đầu ghé tai ta:
“Nương nương, người sai nô tỳ phái người theo dõi lục hoàng tử, quả là có thu hoạch. Tam hoàng tử đã đưa lục hoàng tử nhốt vào lãnh cung.”
Lục hoàng tử sợ lạnh, sức khỏe hai bước một thở. Sao có thể tự mình chạy đến nơi hẻo lánh như lãnh cung?
Quả như ta dự đoán, kiếp trước cái chết của lục hoàng tử không thoát khỏi liên can đến hắn.
Ta sai một tì nữ khác là Lưu Bạch đi báo tin cho một tiểu cung nữ bên cạnh Thục phi, họ vốn là đồng hương.
Lục hoàng tử do sinh mẫu nan sản mà mất, Thục phi nhận nuôi hắn, nhưng cũng chẳng mặn mà gì. Dù sao đứa trẻ này không thể kế vị, nàng làm người bên thái hậu, lại có con gái ruột, nên chỉ mong không sai sót là đủ.
Lục hoàng tử được đưa từ lãnh cung trở về thì ngã bệnh liệt giường.
Hoàng đế nổi giận. Cung của Thục phi, đầy đất Thái y, cung nữ bị quỳ ngoài sân. Thục phi tóc tai rối bời, như một đêm không ngủ:
“Là thần thiếp sơ suất, mới để hoàng tử chạy đến nơi như vậy.”