Chương 2 - Mưu Kế Cô Dâu Cổ Đại

Ta liếc quanh, âm thầm tính toán xem trốn ở đâu là chỗ tốt nhất để xem kịch hay.

Đ ,ồ t ,ể họ Vương, vừa may vừa không may.

May là khi cha chồng đạp cửa xông vào, hắn còn chưa kịp kéo quần.

Không may là chưa kịp phản ứng gì, đã bị cha chồng gi ,áng g ,ậy vào đ .ầu, ng ,ất x ,ỉu tại chỗ.

Ngay sau đó, tiếng mẹ chồng trong phòng vang lên, g ,ào kh ,óc th ..ảm th .i,ết xin tha.

Chẳng bao lâu, tiếng động yếu dần, rồi tắt hẳn.

Cha chồng sau khi hả giận, nhìn vợ ch ,et dưới tay mình thì vô cùng hối hận.

“Diễu nương ơi! Diễu nương, nàng ch ,et rồi, ta biết sống sao đây? Ai nấu cơm, ai giặt giũ vá may cho ta đây…”

Bà ta ch ,et rồi, mọi việc đổ dồn lên đầu ta.

Lòng ta hối hận không thôi.

Đ ,ồ t ,ể họ Vương thật v ,ô  ,dụng, không gi ,et luôn được lão s ,uc s ,inh kia.

Mỗi ngày ta cực khổ làm không ngơi tay,

ra ngoài giặt giũ cho hàng xóm kiếm tiền lẻ cho lão ta đi đ ,ánh b ,ạc.

Còn phải rửa chân bóp lưng cho hắn, đến cái á ,o I ,ót b ,ẩn th ,ỉu h /ôi h /ám cũng bắt ta giặt.

Chỉ là… từ sau khi bà ta ch ,et, không còn ai để mắt tới ta.

Ta được ăn no từng bữa, không còn phải chịu đói nữa.

Nhưng khi đã được ăn no, lại có mối nguy còn lớn hơn đang chờ.

3

Nhờ ăn no mỗi ngày, th ,ân th ,ể g ,ầy gu ,ộc của ta trong hai năm đã lớn lên không ít,

như cành non mới nhú chồi.

Mặt mày cũng đầy đặn hơn, trông ra dáng đ ,ứ //a t ,r ,ẻ t ,ám t ,u ..ổi.

Ngày tháng qua đi, ánh mắt của lão s ,uc s ,inh dành cho ta càng lúc càng t ,à á ,c.

Góa phụ họ Lưu, tình nhân của lão, tháng trước đã đi lấy chồng.

Lão ta nhịn đã lâu, giờ lại muốn ra tay với ta.

Một đêm nọ, hắn lén lẻn vào phòng ta.

Khi ta đang ngủ say, bỗng bị b ,ịt m ,iệng.

Ta choàng tỉnh, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nh ,ăn nh ,eo, t ,ục tĩ ,u đang cười nh ,am h ,iểm.

Hắn cười khặc khặc:

“Con trai v ,ô d ,ụng hưởng không nổi l ,ạc th ,ú, để lão tử làm thay, mở màng cho ngươi.”

Ta vừa k ,inh ho ,àng vừa ph ,ẫn n ,ộ, s ,at ý trào dâng trong tim.

Nhưng sức ta quá yếu, vùng vẫy thế nào cũng bị hắn xé mất áo trong.

Ta càng chống cự, hắn càng nổi giận.

Một tát như trời giáng quật vào mặt ta.

Hắn túm tóc ta, gằn giọng:

“Phì! Còn giả vờ à? Ngươi với con tiện nhân kia chẳng phải cùng một giuộc sao? Không cho lão tử, chẳng lẽ giữ lại cho đàn ông bên ngoài?”

Hắn đấm đá ta túi bụi, máu trào cả mũi cả miệng.

Ta cố gắng bò ra sân,

gào khóc kêu cứu, lôi kéo hàng xóm đến, hắn mới chịu dừng tay.

Từ giây phút đó, trong lòng ta, lão đã là người chết.

4

Ta mưu tính nhiều lần, nhưng lão già ấy mệnh lớn, lần nào cũng thoát nạn.

Cho đến khi ông trời giúp sức, mưa liền mười ngày không dứt.

Ta trèo lên mái nhà, len lén gỡ vài viên ngói,

rồi lấy rượu đã chuẩn bị từ trước ra.

Ăn xong cơm, hắn lảo đảo trở về phòng,

vừa nằm xuống đã bị mưa tạt ướt người.

Hắn gào thét mắng chửi, bắt ta lên sửa mái.

Ta tỏ vẻ đáng thương, giơ cái chân vừa bị hắn đá què lên.

Ngói trên mái đã bị ta bôi dầu trơn.

Vừa bước lên, hắn trượt chân, treo lơ lửng trên mái hiên.

Ta điềm nhiên dời cái thang ra xa.

Ta đứng nhìn hắn từ chửi rủa, đến cầu xin, rồi đến khi sức cạn rơi xuống.

Không ngờ vẫn chưa chết!

Hắn trợn mắt, ánh nhìn độc ác như rắn độc bắn về phía ta.

Ta thở dài một tiếng: “Áo mới thay hôm nay, lại phải giặt rồi.”

Ta bước lên, đè đầu hắn đập xuống đất “bịch bịch”,

máu tuôn xối xả, thấm ướt cả vũng nước đọng dưới sân.

Hắn cuối cùng cũng tắt thở trong tay ta.

5

Không ai nghi ngờ cái chết của hắn có liên quan đến ta.

Dù sao thì… ai lại nghi ngờ một đứa trẻ tám tuổi là hung thủ giết người cơ chứ?

Ta kéo tấm chiếu rách từ chuồng gà, quấn sơ qua,

rồi lôi xác hắn quỳ trước cửa Hầu phủ, bán thân chôn cha.

Ta khóc đến đau đớn thấu tim gan,

người đi đường ai nấy đều khen ta hiếu thuận.

Ta đã dò la kỹ, hôm nay nhị tiểu thư của Hầu phủ sẽ đến chùa Phù Vân dâng hương.

Nàng hiền lành nhân hậu, đối đãi tôi tớ ôn hòa, thường phát cháo bố thí, tặng chăn cho ăn mày.

Quả nhiên, nàng vén rèm xe nghe động tĩnh,

nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của ta, liền chau mày, thì thầm vài câu với tỳ nữ bên cạnh.

Hai lượng bạc, ta thuận lợi vào phủ.

Nhưng ta tuyệt không để tên súc sinh ấy được yên nghỉ.

Ta kéo xác hắn ra bãi tha ma ngoài thành.

Ở đó chó hoang nhiều vô kể, chẳng mấy chốc ngay cả cốt cũng không còn.

Vào phủ rồi, ta giấu hết móng vuốt, làm ra vẻ ngoan hiền dễ ức hiếp.

Đến cả chó trong phủ cũng dám giẫm lên ta mà đi.

Đám hạ nhân xem mặt mà đối xử,

mọi việc nặng nhọc bẩn thỉu đều đổ lên đầu ta.

Nửa năm sau, ta cố tình ngất xỉu trước mặt nhị tiểu thư.

Thấy ta thật sự đáng thương, nàng động lòng từ bi,

thu ta về bên người làm nha hoàn hạng ba.