Chương 75 - Ãnh mắt Cá» Kiến Thâm ánh lên ý cưá»i: ÂNgươi yêu ta?â - Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Váºy mà lại như thế â¦
Thẩm Thanh Huyá»n cÅ©ng thá»±c sá»± không ngá» tá»i, y nhÃu mà y nghÄ© má»t lúc rá»i nói: âNÄm Äó ta du há»c bên ngoà i, cÅ©ng không biết bên các ngươi xảy ra chuyá»n gì.â
Cá» Kiến Thâm nói: âDù ngươi có á» Vạn Pháp tông, chưa chắc Äã biết rõ ná»i tình.â
Thẩm Thanh Huyá»n thừa nháºn, tuy lúc Äó y có bá»i pháºn cao, song vẫn còn nhá», không có khả nÄng tiếp xúc chuyá»n nà y.
Cá» Kiến Thâm nhìn vá» phÃa y, ngáºp ngừng há»i: âNgươi cÅ©ng cảm thấy ta là kẻ cá»±c kì tà n bạo sao?â
Thẩm Thanh Huyá»n trả lá»i cá»±c nhanh: âKhông phải.â
Cá» Kiến Thâm ná» nụ cưá»i, trong mắt là má»t mảnh nhu hòa: âChá» mong sẽ không khiến ngươi thất vá»ng.â
Thẩm Thanh Huyá»n nói: âNgươi chá» suy nghÄ© lung tung, ta biêÌt ngươi là ngưá»i thế nà o.â
Äá» Thẩm Thanh Huyá»n nói ra những lá»i như váºy tháºt sá»± rất không dá» dà ng.
Cá» Kiến Thâm má»m mại cả lòng, ngữ khà cuÌng ngà y cà ng ôn hòa: âKỳ thá»±c nhiá»m vụ nà y ⦠Ta biết nên là m thế nà o.â
Thẩm Thanh Huyá»n kinh ngạc nói: âNgươi biết?â
Cá» Kiến Thâm Äã từng cho rằng cả Äá»i mình sẽ không bao giá» nói ra câu nà y, nhưng lúc nà y hắn lại nói, nói ra lá»i khó nói nhất vá»i ngưá»i mà mình chưa từng dám nghÄ©.
Hắn nhìn vá» phÃa Thẩm Thanh Huyá»n: âNgươi nguyá»n ý tiến và o huyá» n cảnh tâm ma trong lòng ta không?â
Thẩm Thanh Huyá»n giáºt mình, ná»a ngà y y má»i hoà n há»n nói: âNgươi ⦠không ngại ư?â
Huyá» n cảnh tâm ma là nÆ¡i vô cùng riêng tư, hầu như hết thảy tu sÄ© Äá»u sẽ có má»t nÆ¡i không thá» Äụng và o giá»ng thế.
Tâm ma là chưá»ng ngại nhất Äá»nh phải loại bá» trên con ÄÆ°á»ng tu chân, nhưng tâm ma chá» có thá» giảm bá»t, chứ không thá» bá» diá»t trừ hoà n toà n.
Loại bá» má»t tâm ma thì ÄÆ¡n giản, nhưng sau nà y vẫn sẽ có ngaÌn vaÌ£n tâm ma ra Äá»i.
Nghe nói chá» khi phi thÄng má»i có thá» triá»t Äá» thoát khá»i tâm ma, nhưng Äó cÅ©ng chá» là nghe nói, dù sao tu sÄ© sau khi phi thÄng Äá»u không quay vá», cụ thá» là m sao thì chẳng ai rõ.
Äá»i vá»i tu sÄ©, tâm ma là nguá»n bá»nh không thá» thoát khá»i, Äá»ng thá»i cÅ©ng là sá»± tá»n tại yếu á»t nhất.
Äến cảnh giá»i nà y cá»§a Thẩm Thanh Huyá»n, có thá» thông qua thần thức tiến và o huyá» n cảnh tâm ma trong lòng Äá»i phương, tháºm chà có thá» nhá» và o Äó há»§y diá»t Äá»i phương.
Bây gìỠThẩm Thanh Huyá»n không thá» là m gì Cá» Kiến Thâm, nhưng nếu Cá» Kiến Thâm tháºt sá»± Äá» y tiến và o huyá» n cảnh tâm ma cá»§a hắn, y có thá» dá» dà ng giết Cá» Kiến Thâm trong Äó, dẫn Äến thá»±c sá»± giết chết hắn.
Cho nên Thẩm Thanh Huyá»n má»i há»i hắn, tháºt sá»± không ngại sao?
Cá» Kiến Thâm lắc Äầu nói: âKhông sao.â
Thẩm Thanh Huyá»n chÄm chú nhìn hắn: âLỡ như ta giết ngươi.â
Cá» Kiến Thâm cưá»i Äến vô tư: âVáºy thì cứ giết.â
Thẩm Thanh Huyá»n nhìn hắn há»i lâu, vô cùng buá»n bá»±c: âNgay cả tÃnh má»nh ngươi cÅ©ng có thá» giao phó cho ta, váºy mà không tin ta?â
Cá» Kiến Thâm nói: âTa cÅ©ng muá»n biết nguyên nhân.â
Thẩm Thanh Huyá»n không nhá»n ÄÆ°á»£c trừng mắt nhìn ngá»c giản Äáng Äánh cá»§a y.
Tiá»u Bạch run lẩy bẩy, Cá» Kiến Thâm láºp tức che chá» cho nó: âÄÆ°á»£c rá»i, Äừng dá»a nó, nó không há»ng.â
Thẩm Thanh Huyá»n hừ lạnh má»t tiếng: âTa thấy nó há»ng rá»i.â
Cá» Kiến Thâm nói: âDù sao ngá»c giản cá»§a ta cÅ©ng tuyên bá» nhiá»m vụ Äá» ngươi Äi và o ná»i tâm ta, cho nên ngươi và o huyá» n cảnh tâm ma trong lòng ta xem Äi.â
Thẩm Thanh Huyá»n há»i: âCó thá» tìm thấy ký ức bá» phong ấn cá»§a ngươi không? â
Cá» Kiến Thâm nói: âCó thá», ta hy vá»ng ngươi cá»i bá» phong ấn, ta cÅ©ng muá»n biết Äến cùng Äã xảy ra chuyá»n gì.â
Thẩm Thanh Huyá»n lặp lại câu há»i: âNgươi tháºt sá»± không ngại sao?â
Cá» Kiến Thâm cầm tay y nói: âNếu ngại thì sẽ không Äá» ngươi và o.â
CÅ©ng Äúng ⦠nếu như Cá» Kiến Thâm không muá»n, hoà n toà n có thá» không Äá» cáºp tá»i, y cÅ©ng sẽ không chá»§ Äá»ng nhắc Äến vấn Äá» nà y.
Thẩm Thanh Huyá»n ấm áp trong lòng, bảo Äảm: âNgươi yên tâm, ta nhất Äá»nh sẽ tìm ÄÆ°á»£c mấu chá»t, tiÌm ra chân tưá»ng!â
Cá» Kiến Thâm Äáp: âỪm.â Lần nà y hắn chưa nói ta tin ngươi, bá»i vì nhiá»m vụ trên ngá»c giản sá» sá» á» Äó, nếu nói ba chữ nà y sẽ thà nh chuyá»n cưá»i.
Tiến và o huyá» n cảnh tâm ma chẳng há» phiá»n phức, dùng nÄng lá»±c cá»§a Thẩm Thanh Huyá»n lại cà ng dá» dà ng.
Chá» có Äiá»u hai ngưá»i cần phải ngá»i thiá»n, cho nên cần tìm má»t nÆ¡i an toà n.
Thẩm Thanh Huyá»n nói: âVá» Vạn Tú sÆ¡n Äi.â So vá»i nÆ¡i nà y an toà n hÆ¡n.
Cá» Kiến Thâm nói: âÄÆ°á»£c.â
Trưá»c khi Äi, Thẩm Thanh Huyá»n vô cùng không nỡ, chÄm chú nhìn Phượng Hoà ng má»c rất lâu.
Cá» Kiến Thâm chợt nhá» tá»i má»t chuyá»n, hắn kéo tay y nói: âThiếu chút nữa quên mất, Äi ⦠mang ngươi Äi xem Äá» tá»t.â
Thẩm Thanh Huyá»n ngáºp trà n mong Äợi: âGì thế?â
Cá» Kiến Thâm mang theo y xuyên qua hoa Phượng Hoà ng Äá» tươi, dừng á» má»t nÆ¡i cá»±c kì bà máºt.
Cá» Kiến Thâm nói: âNhá» giá»ng chút, Äừng kinh Äá»ng tá»i chúng nó.â
Dứt lá»i hắn cẩn tháºn phẩy hoa Phượng Hoà ng, lá» ra má»t tá» chim non và ng rá»±c.
Thẩm Thanh Huyá»n ngây ngẩn cả ngưá»i.
Chim non còn tưá»ng là mẹ Äến, chiêm chiếp lÃu lo, lông chim và ng óng cả ngưá»i run run, giương miá»ng nhá», lá» ra Äầu lưỡi non há»ng, Äòi Än.
Chúng nó ⦠tháºt quá Äáng yêu!
Cá» Kiến Thâm nhẹ giá»ng nói: âChúng nó còn nhá», không hiá»u chuyá»n, ngươi có thá» Äụng và o.â
Trưá»c khi thà nh niên kim phượng hoà ng mẫn cảm cá»±c kỳ, Thẩm Thanh Huyá»n muá»n sá» cÅ©ng không sá» ÄÆ°á»£c.
Bây giá» chim non còn chưa nhanh nhạy, hÆ¡n nữa tương Äá»i quen thuá»c Cá» Kiến Thâm, cho nên thá»i Äiá»m Thẩm Thanh Huyá»n ÄÆ°a tay ra, chúng nó còn thân máºt cá» và o tay y.
Thẩm Thanh Huyá»n hÃp mắt lại, quả nhiên cả trái tim bá» cá» má»m!
Trên Äá»i nà y sao lại có Äám nhóc Äáng yêu Äến váºy!
Cá» Kiến Thâm thấy y như thế, trong lòng cÅ©ng báºt ra má»t câu tương tá»± â¦
Sao lại có ngưá»i Äáng yêu Äến váºy.
Hắn bằng lòng ÄÆ°a tất cả mà u và ng và Äá» trên thế gian nà y tá»i trưá»c mặt y, chá» Äá» Äá»i lấy nụ cưá»i xinh Äẹp cá»§a ngưá»i ấy.
Chim non cá» ngón tay Thẩm Thanh Huyá»n cả buá»i mà vẫn không ÄÆ°á»£c Än, nó hÆ¡i giáºn, lại bắt Äầu cao giá»ng hót vang.
Thẩm Thanh Huyá»n lấy là m sá»t ruá»t: âBá»n nó Äói bụng phải không?â
Cá» Kiến Thâm nắm tay y nói: âÄi thôi, chút nữa cha mẹ chúng vá» mà thấy chúng ta là sẽ chuyá»n nhà mất.â
Thẩm Thanh Huyá»n cả kinh: âHình như chúng nó vá» rá»i.â
Cá» Kiến Thâm mang theo y nhảy lấy Äà mấy cái bá» Äi tháºt xa.
Thấy Thẩm Thanh Huyá»n cứ ngoảnh Äầu nhìn, Cá» Kiến Thâm dá» dà nh nói: âChá» sau nà y lại mang ngươi Äến xem.â
Thẩm Thanh Huyá»n Äáp: âỪ!â
Cá» Kiến Thâm nhìn y mà không sao kìm ÄÆ°á»£c nụ cưá»i trên môi, thế là xáp tá»i hôn má»t cái.
Thẩm Thanh Huyá»n quay Äầu nhìn hắn, cưá»i nói: âMuá»n hôn thì hôn Äi.â
Thế nà y ai chá»u cho ná»i? Cá» Kiến Thâm tất nhiên ngáºm chặt môi y, cuá»ng nhiá»t hôn cho thá»a.
Hai ngưá»i hôn tá»i khi bén lá»a, Cá» Kiến Thâm hết hôn lại bắt Äầu sá» loạn khắp nÆ¡i.
Thẩm Thanh Huyá»n không ngÄn cản, mặc hắn trút bá» y phục mình, tháºm chà còn nóng lòng muá»n cá»i Äá» hắn.
Cá» Kiến Thâm mÆ¡ há» biết y Äang nghÄ© gì, tuy hÆ¡i buá»n cưá»i nhưng vẫn dung túng y, tùy ý y cá»i y phục hắn.
Äúng như dá»± Äoán, khi nhìn thấy bả vai hắn, Äôi mắt Thẩm Thanh Huyá»n láºp tức nhìn chẳng dá»i.
Cá» Kiến Thâm ấn y lên bả vai mình, Thẩm Thanh Huyá»n liá»n duá»i Äầu lưỡi liếm.
Rất nhẹ và rất ngứa, rõ rà ng rÆ¡i trên da thá»t lại như cá» xát và o trong tim, Cá» Kiến Thâm nhá»n hết ná»i, tức khắc Äẩy ngã y, cà n rỡ hôn má»t tráºn.
Hai ngưá»i là m viá»c nà y Äã là xe nhẹ chạy ÄÆ°á»ng quen, tá»i bưá»c cuá»i cùng, Cá» Kiến Thâm nhìn y: âHay là ⦠thá»±c hiá»n mấy nhiá»m vụ trưá»c Äó Äi?â
Thẩm Thanh Huyá»n láºp tức nguýt hắn: âTa á» trên?â
Cá» Kiến Thâm cưá»i cong mắt: âNgươi yêu ta không?â
Thẩm Thanh Huyá»n không trả lá»i, ngược lại má»t cưá»c Äá vÄng hắn: âTin cÅ©ng không tin ta, còn muá»n Äè ta, chá» xem!â
Cá» Kiến Thâm nắm chân y, dùng sức hôn lên mu bà n chân trÆ¡n bóng: âÄÆ°á»£c, chá» ngươi khiến ta tin tưá»ng ngươi.â
Thẩm Thanh Huyá»n ngứa ngáy trong lòng, không biết vì tư thái ám muá»i nà y cá»§a hắn hay vì lá»i nói Äầy ám chá» kia.
Y không ÄỠý trên dưá»i lắm, chẳng qua ⦠y thá»±c sá»± muá»n khiến Cá» Kiến Thâm tin y.
Dưá»ng như chá» có thế thì lòng y má»i an á»n ÄÆ°á»£c.
Hai ngưá»i vá» Vạn Tú sÆ¡n tắm rá»a, xong xuôi Cá» Kiến Thâm bắt Äầu cÄn dặn y: âNgươi nhá» cẩn tháºn, vì có thần thức cá»§a nghÄ©a phụ ta trong Äó nên có thá» sẽ không dá» chá»u.â
Thá»±c ra huyá» n cảnh tâm ma cá»§a hắn rất phức tạp, không ÄÆ¡n giản chá» là chấp niá»m cá»§a hắn, còn có phong ấn cá»§a nghÄ©a phụ hắn nữa, cho nên muá»n cá»i bá» sẽ không ÄÆ¡n giản như trong tưá»ng tượng.
Thẩm Thanh Huyá»n nói: âNgươi yên tâm, ta biết cân nhắc.â
Cá» Kiến Thâm lại nói: âPhải Äặt an toà n bản thân lên trên hết, thấy không á»n thì nhanh chóng thoát ra.â
Thẩm Thanh Huyá»n gáºt Äầu nói: âTa hiá»u.â
Cá» Kiến Thâm vẫn không tà i nà o yên tâm, tiếp tục dặn: âNhất Äá»nh phải nhá» kỹ, Äây là ảo cảnh do ta tạo ra, có chân tháºt cỡ nà o cÅ©ng là giả, Äừng sa và o sâu quá.â
Thẩm Thanh Huyá»n hÆ¡i kinh ngạc: âTa biết rõ là tâm ma, sao có thá» tưá»ng là tháºt?â
Cá» Kiến Thâm nói: âTa tinh thông ảo thuáºt, cho nên giá»i nắm giữ ký ức, ảo cảnh có thá» là m giả.â
Thẩm Thanh Huyá»n vẫn rất tá»± tin: âKhông sao Äâu, lòng ta nắm chắc.â
Những gì có thá» nói Äá»u Äã nói, Cá» Kiến Thâm chá» có thá» hôn y rá»i bảo: âTa chá» ngươi.â
Thẩm Thanh Huyá»n Äáp: âYên tâm, ta nhất Äá»nh sẽ tìm ra chân tưá»ng vì ngươi.â
Mãi Äến khi Thẩm Thanh Huyá»n tiến và o huyá» n cảnh tâm ma cá»§a Cá» Kiến Thâm, y má»i hiá»u vì sao Cá» Kiến Thâm dặn dò y nhiá»u như váºy.
Dùng giả Äánh tráo â¦
NÆ¡i nà y là m gì có vết tÃch là m giả?
Vạn Pháp tông biến mất mấy ngà n nÄm trưá»c gần ngay trưá»c mắt, sư phụ Äã sá»m phi thÄng cá»§a y, các sư huynh tÄ©nh tá»a, tất cả Äá»u á» nÆ¡i Äây â¦
Cứ như không phải y Äi và o tâm ma cá»§a Cá» Kiến Thâm, mà là trá» lại vạn nÄm trưá»c, vá» thá»i niên thiếu xa xôi tưá»ng chừng như Äã quên mất.
_____
Tác giả có lá»i muá»n nói: Ai mà chẳng có thá»i trẻ trâu? Thẩm Thanh Huyá»n không há» quen biết bản thân vạn nÄm trưá»c ãmặt chó ã
Thẩm Thanh Huyá»n cÅ©ng thá»±c sá»± không ngá» tá»i, y nhÃu mà y nghÄ© má»t lúc rá»i nói: âNÄm Äó ta du há»c bên ngoà i, cÅ©ng không biết bên các ngươi xảy ra chuyá»n gì.â
Cá» Kiến Thâm nói: âDù ngươi có á» Vạn Pháp tông, chưa chắc Äã biết rõ ná»i tình.â
Thẩm Thanh Huyá»n thừa nháºn, tuy lúc Äó y có bá»i pháºn cao, song vẫn còn nhá», không có khả nÄng tiếp xúc chuyá»n nà y.
Cá» Kiến Thâm nhìn vá» phÃa y, ngáºp ngừng há»i: âNgươi cÅ©ng cảm thấy ta là kẻ cá»±c kì tà n bạo sao?â
Thẩm Thanh Huyá»n trả lá»i cá»±c nhanh: âKhông phải.â
Cá» Kiến Thâm ná» nụ cưá»i, trong mắt là má»t mảnh nhu hòa: âChá» mong sẽ không khiến ngươi thất vá»ng.â
Thẩm Thanh Huyá»n nói: âNgươi chá» suy nghÄ© lung tung, ta biêÌt ngươi là ngưá»i thế nà o.â
Äá» Thẩm Thanh Huyá»n nói ra những lá»i như váºy tháºt sá»± rất không dá» dà ng.
Cá» Kiến Thâm má»m mại cả lòng, ngữ khà cuÌng ngà y cà ng ôn hòa: âKỳ thá»±c nhiá»m vụ nà y ⦠Ta biết nên là m thế nà o.â
Thẩm Thanh Huyá»n kinh ngạc nói: âNgươi biết?â
Cá» Kiến Thâm Äã từng cho rằng cả Äá»i mình sẽ không bao giá» nói ra câu nà y, nhưng lúc nà y hắn lại nói, nói ra lá»i khó nói nhất vá»i ngưá»i mà mình chưa từng dám nghÄ©.
Hắn nhìn vá» phÃa Thẩm Thanh Huyá»n: âNgươi nguyá»n ý tiến và o huyá» n cảnh tâm ma trong lòng ta không?â
Thẩm Thanh Huyá»n giáºt mình, ná»a ngà y y má»i hoà n há»n nói: âNgươi ⦠không ngại ư?â
Huyá» n cảnh tâm ma là nÆ¡i vô cùng riêng tư, hầu như hết thảy tu sÄ© Äá»u sẽ có má»t nÆ¡i không thá» Äụng và o giá»ng thế.
Tâm ma là chưá»ng ngại nhất Äá»nh phải loại bá» trên con ÄÆ°á»ng tu chân, nhưng tâm ma chá» có thá» giảm bá»t, chứ không thá» bá» diá»t trừ hoà n toà n.
Loại bá» má»t tâm ma thì ÄÆ¡n giản, nhưng sau nà y vẫn sẽ có ngaÌn vaÌ£n tâm ma ra Äá»i.
Nghe nói chá» khi phi thÄng má»i có thá» triá»t Äá» thoát khá»i tâm ma, nhưng Äó cÅ©ng chá» là nghe nói, dù sao tu sÄ© sau khi phi thÄng Äá»u không quay vá», cụ thá» là m sao thì chẳng ai rõ.
Äá»i vá»i tu sÄ©, tâm ma là nguá»n bá»nh không thá» thoát khá»i, Äá»ng thá»i cÅ©ng là sá»± tá»n tại yếu á»t nhất.
Äến cảnh giá»i nà y cá»§a Thẩm Thanh Huyá»n, có thá» thông qua thần thức tiến và o huyá» n cảnh tâm ma trong lòng Äá»i phương, tháºm chà có thá» nhá» và o Äó há»§y diá»t Äá»i phương.
Bây gìỠThẩm Thanh Huyá»n không thá» là m gì Cá» Kiến Thâm, nhưng nếu Cá» Kiến Thâm tháºt sá»± Äá» y tiến và o huyá» n cảnh tâm ma cá»§a hắn, y có thá» dá» dà ng giết Cá» Kiến Thâm trong Äó, dẫn Äến thá»±c sá»± giết chết hắn.
Cho nên Thẩm Thanh Huyá»n má»i há»i hắn, tháºt sá»± không ngại sao?
Cá» Kiến Thâm lắc Äầu nói: âKhông sao.â
Thẩm Thanh Huyá»n chÄm chú nhìn hắn: âLỡ như ta giết ngươi.â
Cá» Kiến Thâm cưá»i Äến vô tư: âVáºy thì cứ giết.â
Thẩm Thanh Huyá»n nhìn hắn há»i lâu, vô cùng buá»n bá»±c: âNgay cả tÃnh má»nh ngươi cÅ©ng có thá» giao phó cho ta, váºy mà không tin ta?â
Cá» Kiến Thâm nói: âTa cÅ©ng muá»n biết nguyên nhân.â
Thẩm Thanh Huyá»n không nhá»n ÄÆ°á»£c trừng mắt nhìn ngá»c giản Äáng Äánh cá»§a y.
Tiá»u Bạch run lẩy bẩy, Cá» Kiến Thâm láºp tức che chá» cho nó: âÄÆ°á»£c rá»i, Äừng dá»a nó, nó không há»ng.â
Thẩm Thanh Huyá»n hừ lạnh má»t tiếng: âTa thấy nó há»ng rá»i.â
Cá» Kiến Thâm nói: âDù sao ngá»c giản cá»§a ta cÅ©ng tuyên bá» nhiá»m vụ Äá» ngươi Äi và o ná»i tâm ta, cho nên ngươi và o huyá» n cảnh tâm ma trong lòng ta xem Äi.â
Thẩm Thanh Huyá»n há»i: âCó thá» tìm thấy ký ức bá» phong ấn cá»§a ngươi không? â
Cá» Kiến Thâm nói: âCó thá», ta hy vá»ng ngươi cá»i bá» phong ấn, ta cÅ©ng muá»n biết Äến cùng Äã xảy ra chuyá»n gì.â
Thẩm Thanh Huyá»n lặp lại câu há»i: âNgươi tháºt sá»± không ngại sao?â
Cá» Kiến Thâm cầm tay y nói: âNếu ngại thì sẽ không Äá» ngươi và o.â
CÅ©ng Äúng ⦠nếu như Cá» Kiến Thâm không muá»n, hoà n toà n có thá» không Äá» cáºp tá»i, y cÅ©ng sẽ không chá»§ Äá»ng nhắc Äến vấn Äá» nà y.
Thẩm Thanh Huyá»n ấm áp trong lòng, bảo Äảm: âNgươi yên tâm, ta nhất Äá»nh sẽ tìm ÄÆ°á»£c mấu chá»t, tiÌm ra chân tưá»ng!â
Cá» Kiến Thâm Äáp: âỪm.â Lần nà y hắn chưa nói ta tin ngươi, bá»i vì nhiá»m vụ trên ngá»c giản sá» sá» á» Äó, nếu nói ba chữ nà y sẽ thà nh chuyá»n cưá»i.
Tiến và o huyá» n cảnh tâm ma chẳng há» phiá»n phức, dùng nÄng lá»±c cá»§a Thẩm Thanh Huyá»n lại cà ng dá» dà ng.
Chá» có Äiá»u hai ngưá»i cần phải ngá»i thiá»n, cho nên cần tìm má»t nÆ¡i an toà n.
Thẩm Thanh Huyá»n nói: âVá» Vạn Tú sÆ¡n Äi.â So vá»i nÆ¡i nà y an toà n hÆ¡n.
Cá» Kiến Thâm nói: âÄÆ°á»£c.â
Trưá»c khi Äi, Thẩm Thanh Huyá»n vô cùng không nỡ, chÄm chú nhìn Phượng Hoà ng má»c rất lâu.
Cá» Kiến Thâm chợt nhá» tá»i má»t chuyá»n, hắn kéo tay y nói: âThiếu chút nữa quên mất, Äi ⦠mang ngươi Äi xem Äá» tá»t.â
Thẩm Thanh Huyá»n ngáºp trà n mong Äợi: âGì thế?â
Cá» Kiến Thâm mang theo y xuyên qua hoa Phượng Hoà ng Äá» tươi, dừng á» má»t nÆ¡i cá»±c kì bà máºt.
Cá» Kiến Thâm nói: âNhá» giá»ng chút, Äừng kinh Äá»ng tá»i chúng nó.â
Dứt lá»i hắn cẩn tháºn phẩy hoa Phượng Hoà ng, lá» ra má»t tá» chim non và ng rá»±c.
Thẩm Thanh Huyá»n ngây ngẩn cả ngưá»i.
Chim non còn tưá»ng là mẹ Äến, chiêm chiếp lÃu lo, lông chim và ng óng cả ngưá»i run run, giương miá»ng nhá», lá» ra Äầu lưỡi non há»ng, Äòi Än.
Chúng nó ⦠tháºt quá Äáng yêu!
Cá» Kiến Thâm nhẹ giá»ng nói: âChúng nó còn nhá», không hiá»u chuyá»n, ngươi có thá» Äụng và o.â
Trưá»c khi thà nh niên kim phượng hoà ng mẫn cảm cá»±c kỳ, Thẩm Thanh Huyá»n muá»n sá» cÅ©ng không sá» ÄÆ°á»£c.
Bây giá» chim non còn chưa nhanh nhạy, hÆ¡n nữa tương Äá»i quen thuá»c Cá» Kiến Thâm, cho nên thá»i Äiá»m Thẩm Thanh Huyá»n ÄÆ°a tay ra, chúng nó còn thân máºt cá» và o tay y.
Thẩm Thanh Huyá»n hÃp mắt lại, quả nhiên cả trái tim bá» cá» má»m!
Trên Äá»i nà y sao lại có Äám nhóc Äáng yêu Äến váºy!
Cá» Kiến Thâm thấy y như thế, trong lòng cÅ©ng báºt ra má»t câu tương tá»± â¦
Sao lại có ngưá»i Äáng yêu Äến váºy.
Hắn bằng lòng ÄÆ°a tất cả mà u và ng và Äá» trên thế gian nà y tá»i trưá»c mặt y, chá» Äá» Äá»i lấy nụ cưá»i xinh Äẹp cá»§a ngưá»i ấy.
Chim non cá» ngón tay Thẩm Thanh Huyá»n cả buá»i mà vẫn không ÄÆ°á»£c Än, nó hÆ¡i giáºn, lại bắt Äầu cao giá»ng hót vang.
Thẩm Thanh Huyá»n lấy là m sá»t ruá»t: âBá»n nó Äói bụng phải không?â
Cá» Kiến Thâm nắm tay y nói: âÄi thôi, chút nữa cha mẹ chúng vá» mà thấy chúng ta là sẽ chuyá»n nhà mất.â
Thẩm Thanh Huyá»n cả kinh: âHình như chúng nó vá» rá»i.â
Cá» Kiến Thâm mang theo y nhảy lấy Äà mấy cái bá» Äi tháºt xa.
Thấy Thẩm Thanh Huyá»n cứ ngoảnh Äầu nhìn, Cá» Kiến Thâm dá» dà nh nói: âChá» sau nà y lại mang ngươi Äến xem.â
Thẩm Thanh Huyá»n Äáp: âỪ!â
Cá» Kiến Thâm nhìn y mà không sao kìm ÄÆ°á»£c nụ cưá»i trên môi, thế là xáp tá»i hôn má»t cái.
Thẩm Thanh Huyá»n quay Äầu nhìn hắn, cưá»i nói: âMuá»n hôn thì hôn Äi.â
Thế nà y ai chá»u cho ná»i? Cá» Kiến Thâm tất nhiên ngáºm chặt môi y, cuá»ng nhiá»t hôn cho thá»a.
Hai ngưá»i hôn tá»i khi bén lá»a, Cá» Kiến Thâm hết hôn lại bắt Äầu sá» loạn khắp nÆ¡i.
Thẩm Thanh Huyá»n không ngÄn cản, mặc hắn trút bá» y phục mình, tháºm chà còn nóng lòng muá»n cá»i Äá» hắn.
Cá» Kiến Thâm mÆ¡ há» biết y Äang nghÄ© gì, tuy hÆ¡i buá»n cưá»i nhưng vẫn dung túng y, tùy ý y cá»i y phục hắn.
Äúng như dá»± Äoán, khi nhìn thấy bả vai hắn, Äôi mắt Thẩm Thanh Huyá»n láºp tức nhìn chẳng dá»i.
Cá» Kiến Thâm ấn y lên bả vai mình, Thẩm Thanh Huyá»n liá»n duá»i Äầu lưỡi liếm.
Rất nhẹ và rất ngứa, rõ rà ng rÆ¡i trên da thá»t lại như cá» xát và o trong tim, Cá» Kiến Thâm nhá»n hết ná»i, tức khắc Äẩy ngã y, cà n rỡ hôn má»t tráºn.
Hai ngưá»i là m viá»c nà y Äã là xe nhẹ chạy ÄÆ°á»ng quen, tá»i bưá»c cuá»i cùng, Cá» Kiến Thâm nhìn y: âHay là ⦠thá»±c hiá»n mấy nhiá»m vụ trưá»c Äó Äi?â
Thẩm Thanh Huyá»n láºp tức nguýt hắn: âTa á» trên?â
Cá» Kiến Thâm cưá»i cong mắt: âNgươi yêu ta không?â
Thẩm Thanh Huyá»n không trả lá»i, ngược lại má»t cưá»c Äá vÄng hắn: âTin cÅ©ng không tin ta, còn muá»n Äè ta, chá» xem!â
Cá» Kiến Thâm nắm chân y, dùng sức hôn lên mu bà n chân trÆ¡n bóng: âÄÆ°á»£c, chá» ngươi khiến ta tin tưá»ng ngươi.â
Thẩm Thanh Huyá»n ngứa ngáy trong lòng, không biết vì tư thái ám muá»i nà y cá»§a hắn hay vì lá»i nói Äầy ám chá» kia.
Y không ÄỠý trên dưá»i lắm, chẳng qua ⦠y thá»±c sá»± muá»n khiến Cá» Kiến Thâm tin y.
Dưá»ng như chá» có thế thì lòng y má»i an á»n ÄÆ°á»£c.
Hai ngưá»i vá» Vạn Tú sÆ¡n tắm rá»a, xong xuôi Cá» Kiến Thâm bắt Äầu cÄn dặn y: âNgươi nhá» cẩn tháºn, vì có thần thức cá»§a nghÄ©a phụ ta trong Äó nên có thá» sẽ không dá» chá»u.â
Thá»±c ra huyá» n cảnh tâm ma cá»§a hắn rất phức tạp, không ÄÆ¡n giản chá» là chấp niá»m cá»§a hắn, còn có phong ấn cá»§a nghÄ©a phụ hắn nữa, cho nên muá»n cá»i bá» sẽ không ÄÆ¡n giản như trong tưá»ng tượng.
Thẩm Thanh Huyá»n nói: âNgươi yên tâm, ta biết cân nhắc.â
Cá» Kiến Thâm lại nói: âPhải Äặt an toà n bản thân lên trên hết, thấy không á»n thì nhanh chóng thoát ra.â
Thẩm Thanh Huyá»n gáºt Äầu nói: âTa hiá»u.â
Cá» Kiến Thâm vẫn không tà i nà o yên tâm, tiếp tục dặn: âNhất Äá»nh phải nhá» kỹ, Äây là ảo cảnh do ta tạo ra, có chân tháºt cỡ nà o cÅ©ng là giả, Äừng sa và o sâu quá.â
Thẩm Thanh Huyá»n hÆ¡i kinh ngạc: âTa biết rõ là tâm ma, sao có thá» tưá»ng là tháºt?â
Cá» Kiến Thâm nói: âTa tinh thông ảo thuáºt, cho nên giá»i nắm giữ ký ức, ảo cảnh có thá» là m giả.â
Thẩm Thanh Huyá»n vẫn rất tá»± tin: âKhông sao Äâu, lòng ta nắm chắc.â
Những gì có thá» nói Äá»u Äã nói, Cá» Kiến Thâm chá» có thá» hôn y rá»i bảo: âTa chá» ngươi.â
Thẩm Thanh Huyá»n Äáp: âYên tâm, ta nhất Äá»nh sẽ tìm ra chân tưá»ng vì ngươi.â
Mãi Äến khi Thẩm Thanh Huyá»n tiến và o huyá» n cảnh tâm ma cá»§a Cá» Kiến Thâm, y má»i hiá»u vì sao Cá» Kiến Thâm dặn dò y nhiá»u như váºy.
Dùng giả Äánh tráo â¦
NÆ¡i nà y là m gì có vết tÃch là m giả?
Vạn Pháp tông biến mất mấy ngà n nÄm trưá»c gần ngay trưá»c mắt, sư phụ Äã sá»m phi thÄng cá»§a y, các sư huynh tÄ©nh tá»a, tất cả Äá»u á» nÆ¡i Äây â¦
Cứ như không phải y Äi và o tâm ma cá»§a Cá» Kiến Thâm, mà là trá» lại vạn nÄm trưá»c, vá» thá»i niên thiếu xa xôi tưá»ng chừng như Äã quên mất.
_____
Tác giả có lá»i muá»n nói: Ai mà chẳng có thá»i trẻ trâu? Thẩm Thanh Huyá»n không há» quen biết bản thân vạn nÄm trưá»c ãmặt chó ã