Chương 206 - Uyên Äến gần y, nhìn và o môi y và nói: ÂXin lá»i â¦â - Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
MÆ¡? Sao có thá» là mÆ¡, sao lại có giấc mÆ¡ chân tháºt Äến thế!
Thẩm Thanh Huyá»n Äẩy Cá» Kiến Thâm, cả giáºn: âKhông có khả nÄng!â
Cá» Kiến Thâm lùi ra má»t Ãt, nhìn y: âVáºy em nói ta biết, em nhìn thấy gì?â
Thẩm Thanh Huyá»n: âTa sinh ra á» há» bÄng, ta có cha mẹ, có vô sá» huynh Äá» tá»· muá»i, còn có rất nhiá»u ngưá»i thân, sau khi và o thần vá»±c ta quen Kim Dương, còn â¦â
Y còn chưa nói xong Äã Äá»t ngá»t dừng lại.
Vì y nhìn thấy há» bÄng, thấy cánh Äá»ng tuyết, thấy há» tuyết liên, tháºm chà nghe ÄÆ°á»£c há» nói chuyá»n. Rõ rà ng y Äang á» thánh Äiá»n, song chung quanh lại xuất hiá»n má»t khung cảnh hoà n toà n khác, dưá»ng như chá»p mắt y Äã vá» tuyết nguyên, vá» lại gia hương.
Cá» Kiến Thâm vẫn Äứng trưá»c mặt y, trong sương giá và tuyết lạnh, há»ng y cá»§a hắn cà ng thêm rá»±c rỡ, như thá» có khả nÄng hòa tan tuyết nguyên mênh mông.
Hắn há»i Thẩm Thanh Huyá»n: âCòn nhìn thấy gì?â
Thẩm Thanh Huyá»n hé môi, không chá»u nói thêm chữ nà o.
Chẳng mấy chá»c há» Äã ârá»i khá»iâ bÄng nguyên, tá»i thần vá»±c: thần thá» tá»c tuyết liên, thần Äiá»n huy hoà ng, vô sá» những loà i hoa như những cÆ¡n sóng cuá»n trà o. Sau Äó Thẩm Thanh Huyá»n trông thấy Kim Dương, nó cưá»i rất Äá»i ấm áp, thái Äá» hÆ¡i rụt rè, song lại chân thà nh tha thiết.
Thẩm Thanh Huyá»n há miá»ng, song không có cách nà o gá»i tên nó.
Từng vòng xoay chuyá»n, ná»a Äá»i ngắn ngá»§i cá»§a y Äá»u hiá»n trong mắt nam tá» há»ng y ấy.
Hắn dùng vẻ mặt dá»u dà ng, cất giá»ng khẽ khà ng từ tá»n như Äến từ nÆ¡i chân trá»i xa xÄm: âÄây là những thứ em muá»n nhìn thấy ư?â
Dứt lá»i, Thẩm Thanh Huyá»n rÆ¡i xuá»ng thánh Äiá»n.
Cảm giác Äứng vững chân trên Äất khiến y an lòng, vừa rá»i là gì? Y Äã thấy gì? Hiá»n giá» Äầu Thẩm Thanh Huyá»n rá»i như tÆ¡ vò, y hoảng loạn, song vẫn kiên Äá»nh tin rằng, chúng nó Äá»u là những biá»u hiá»n giả dá»i, hư ảo do thần dùng thần lá»±c tạo ra, y sẽ không tin, và cÅ©ng sẽ không nghÄ© sâu xa, y chá» tin tưá»ng những gì mình cảm nháºn ÄÆ°á»£c!
Vá» câu nói cuá»i cùng kia, Thẩm Thanh Huyá»n cà ng không rõ hắn có ý gì, nhưng y không muá»n nghÄ© tá»i.
Sao có thá» là mÆ¡? Nó chân thá»±c, chuẩn xác như thế, tuyá»t Äá»i không phải là mÆ¡.
Thẩm Thanh Huyá»n hÃt sâu, muá»n rá»i khá»i thánh Äiá»n.
Lúc nà y, những tiếng nói thà nh kÃnh bá»ng phát ra từ bên dưá»i: âVá» thần từ bi, chá»§ nhân vạn váºt, ngưá»i cha bất tá», Äứa con cá»§a ngà i chân thà nh kÃnh ngưỡng ngà i â¦â
Trái tim Thẩm Thanh Huyá»n rung Äá»ng ká»ch liá»t, y cúi Äầu nhìn phần lá»n các thần thá» mặc há»ng y, trong tay má»i ngưá»i Äá»u Äang nâng má»t gá»c hoa mà u Äá» má»m mại, mà mắt rÅ© xuá»ng che khuất Äôi ngươi, dáng dấp cung kÃnh dá»u ngoan.
Má»t mà n vừa xa lạ vừa quen thuá»c nà y là m Thẩm Thanh Huyá»n không biết nên phản ứng ra sao.
Chẳng mấy chá»c, y thấy má»t Äóa há»ng liên cá»±c kỳ xinh Äẹp, vẻ ngoà i nó rất chói mắt, cánh hoa như há»ng ngá»c phát quang, sáng bóng nhẵn má»n, láºp tức chiếm ÄÆ°á»£c trái tim Thẩm Thanh Huyá»n.
Nó Äẹp quá â¦
Thẩm Thanh Huyá»n không kiá»m ÄÆ°á»£c má» miá»ng, y không biết mình nói gì, nhưng giá»ng Äã truyá»n xuá»ng.
âTá»nh lại Äi.â Ba chữ dưá»ng như Äã từng quen biết, nhưng nay Äã Äá»i bằng má»t thanh giá»ng khác.
Thánh quang bao phá»§, há»ng liên thong thả giãn ra, nam tá» há»ng y Äứng giữa Äại Äiá»n. Hắn ngẩng Äầu, ngÅ© quan quen thuá»c là m con tim Thẩm Thanh Huyá»n dao Äá»ng.
Uyên ⦠là Uyên!
Thẩm Thanh Huyá»n má» miá»ng, có chút vá»i và ng, song giá»ng nói vẫn lạnh lùng: âLại Äây.â
Nam tá» há»ng y bưá»c lên báºc thang, Äi tá»i trưá»c mặt y. Thẩm Thanh Huyá»n Äứng dáºy, chung quanh trá» nên trá»ng không. Lúc nà y y má»i chợt nháºn ra, y Äã Äá»i vá» trà vá»i âthầnâ, y thà nh âthầnâ, còn âthầnâ thà nh y.
Äây cÅ©ng là trò cá»§a thần sao? Y sẽ không mắc mưu Äâu!
Uyên nhìn y, giá»ng nói mang theo run rẩy rất khẽ: âTa có thá» á» bên cạnh ngà i không?â
Hắn có phần cÄng thẳng, ôm Äầy chá» mong, cảm xúc Äó nhuá»m lên Äôi mắt Äá», Äẹp Äến nao lòng xen lẫn chút công kÃch.
Thẩm Thanh Huyá»n cho rằng Äây là hư vá»ng không tá»n tại, nên phiá»n muá»n Äáp: âKhông thá».â
Äây không phải là Uyên, y không cần má»t biá»u hiá»n giả dá»i.
âVì sao?â Uyên như bá» sét Äánh, hắn thấp giá»ng ná» non, ánh sáng trong mắt dần tá»i Äi.
Trái tim Thẩm Thanh Huyá»n thắt lại, thế mà lại Äau lòng vì má»t ảo cảnh không có tháºt.
Y không muá»n thấy hắn, không muá»n bá» mê hoặc, nên trong lúc suy tư, y khoát tay Äuá»i Uyên xuá»ng.
Hết cảnh nà y Äến cảnh khác ÄÆ°á»£c tráo Äá»i, có những chi tiết khác nhau, nhưng bà ng hoà ng và mê man mà Uyên cảm nháºn Äá»u là những gì y vừa trải qua không lâu. Äó là má»t thế giá»i Thẩm Thanh Huyá»n âmong muá»nâ, tất cả hoa nhi mà u và ng và Äá» Äá»u ÄÆ°á»£c Äãi ngá» tá»t, há» ÄÆ°á»£c thần sá»§ng ái, trá» thà nh thần thá», á» lại thần Äiá»n, bưá»c lên cầu thang hưá»ng và o Äiá»n trưá»c tiên. Hoa nhi mà u trắng thì bá» rÆ¡i lại sau cùng, há» vá»i và ng Äuá»i theo, nhưng không bao giá» Äuá»i ká»p, há» cÅ©ng thà nh kÃnh thá» phụng thần, nhưng lại bá» trục xuất bá»i thần.
Äá»ng thá»i bá» âtrục xuấtâ còn có Uyên.
Liên hoa mà u Äá» vá»n nên là tá»n tại gần vá»i thần nhất, nhưng hiá»n giá» lại bá» má»i ngưá»i coi thưá»ng.
Thẩm Thanh Huyá»n có thá» nhìn thấy má»i thứ, tầm mắt dõi theo hắn, chứng kiến hắn bất an, lo âu, cÅ©ng thấy tưá»ng niá»m bức thiết trong lòng hắn.
Hắn Äang nhá» y, hắn muá»n gặp y.
Thá»±c tế y cÅ©ng muá»n gặp hắn.ãã
Thẩm Thanh Huyá»n nháºn Äá»nh Äây chá» là hư ảo, không muá»n tiếp tục quan tâm tá»i Uyên. Nhưng y là m không ÄÆ°á»£c, tầm mắt cá»§a y cứ bám lấy hắn, không cách nà o dá»i Äi. Mãi Äến khi thấy Uyên Äợi trong bÄng thất tá»i ná»i sắc mặt tái nhợt vẫn không chá»u Äi, y Äã không kiá»m lòng ÄÆ°á»£c.
Thế là Thẩm Thanh Huyá»n xuất hiá»n trưá»c mặt hắn.
Gần như trong nháy mắt, Uyên tá»nh táo, trong mắt lá» rõ quyến luyến: âTa cứ ngỡ sẽ không còn ÄÆ°á»£c gặp ngà i nữa.â
Thẩm Thanh Huyá»n mÃm môi, không thá»t má»t lá»i nà o.
Uyên khẽ nói: âTa biết mình không xứng á» bên cạnh ngà i, nhưng â¦â
Thẩm Thanh Huyá»n ngắt lá»i hắn: âVì sao ngươi muá»n á» bên cạnh ta?â
Uyên nhìn y, Äôi mắt á» nÆ¡i bÄng thất chợt sáng Äến lạ, hắn thấp giá»ng: âTa thÃch ngà i.â
ThÃch ⦠hắn thÃch y ư?
Thẩm Thanh Huyá»n nhìn chÄm chú và o hắn, rất muá»n nháºn ra má»t Ãt sÆ¡ há» từ nét mặt ấy. Äây là ảo giác, là giả, là âgiấc mÆ¡â không há» có tháºt.
Thế rá»i Uyên bá»ng dưng nắm tay y, nhiá»t Äá» thân quen kéo Thẩm Thanh Huyá»n vá» hiá»n thá»±c.
Hắn bảo: âTa rất nhá» ngà i.â
Tim Thẩm Thanh Huyá»n Äáºp thình thá»ch, cảm xúc chân tháºt truyá»n Äến trái tim thông qua bà n tay Äang nắm chặt, cảm giác nà y quá Äá»i cháy bá»ng và rõ rà ng, khiến y không thá» nà o từ chá»i.
Thẩm Thanh Huyá»n má» miá»ng, giá»ng nói khà n Äi trông thấy: âTa cÅ©ng rất nhá» ngươi.â Y nhá» hắn, nhá» má»t Uyên dá»u dà ng, nhá» má»t Uyên là m bạn cùng y, nhá» Äến Uyên vừa gặp Äã rung Äá»ng, lần nữa gặp lại khó dứt tình.
Äôi mắt Uyên rá»±c sáng, rõ rà ng Äang á» trong bÄng thất lạnh lẽo, nhưng mắt hắn như ngá»n lá»a, giá»ng cÅ©ng khà n Äi: âNgà i tháºt Äẹp.â
Thẩm Thanh Huyá»n chá» thấy yết hầu sao mà khô khát, tình cảm rá»i ren khó thá» diá» n tả Äang thiêu Äá»t linh há»n y.
Uyên Äến gần y, nhìn và o môi y và nói: âXin lá»i, thần cá»§a ta.â
Dứt lá»i, hắn hôn môi y, khinh bạc y.
Thẩm Thanh Huyá»n không biết nên phản ứng thế nà o, ý thức y trôi dạt như má»t chiếc thuyá»n con rÆ¡i và o gió bão, nó rung chuyá»n rá»i va Äáºp, thừa nháºn kÃch thÃch to lá»n gắn liá»n vá»i tá» vong ⦠và niá»m vui sưá»ng dư dôi còn Äáng sợ hÆ¡n cái chết.
Y khẽ gá»i tên hắn, bất lá»±c rá»i lại yếu á»t. Äây là mÆ¡ sao? Quả nhiên là mÆ¡, bằng không sao lại có khoái cảm ngáºp trà n nhưá»ng ấy. Nhưng Äây có thá»±c sá»± là má»t giấc mÆ¡? MÆ¡ sẽ chân tháºt Äến váºy ư? Chân tháºt Äến mức y cảm nháºn ÄÆ°á»£c thân nhiá»t hắn, cÆ¡ thá» hắn cùng nóng bá»ng và tha thiết cá»§a hắn.
Nếu Äây không phải mÆ¡ thì tá»t quá rá»i.
Thẩm Thanh Huyá»n giáºt mình tá»nh lại, y vừa cá» Äá»ng, Äau Äá»n do cÆ¡ thá» bá» nghiá»n áp truyá»n khắp toà n thân khiến y phải nhÃu mà y.
Uyên cất giá»ng bên tai y: âXin lá»i, ta sẽ rá»a sạch cho ngà i.â
NÆ¡i khó xá» kia là m Thẩm Thanh Huyá»n Äá» mặt, không muá»n nhìn thấy.
Uyên há»i y: âÄau không?â
Thẩm Thanh Huyá»n khẽ Äáp: âVẫn á»n.â
Giá»ng Uyên Äầy áy náy: âXin lá»i vì Äã là m chuyá»n nà y vá»i ngà i.â
Thẩm Thanh Huyá»n không thÃch nghe ngữ Äiá»u nà y cá»§a hắn, bèn bảo: âKhông sao.â
Giá»ng Uyên lại thấp hÆ¡n: âCó lẽ Äá»i vá»i ngà i nó không quan trá»ng, nhưng vá»i ta thì suá»t Äá»i khó quên.â
Tim Thẩm Thanh Huyá»n thắt lại, rất nhiá»u Äiá»u muá»n nói vá»t tá»i bên môi nhưng không biết cất lá»i từ Äâu ⦠Y có chút mê man, nếu là mÆ¡, dù nói thêm bao nhiêu cÅ©ng có nghÄ©a lý gì.
Y không lên tiếng, Uyên xá»c lại tinh thần, dè dặt há»i Thẩm Thanh Huyá»n: âTa có thá» á» bên cạnh ngà i không?â
Thẩm Thanh Huyá»n không há» Äá»ng Äáºy, không phải y không muá»n trả lá»i hắn, mà là không biết nên trả lá»i thế nà o. Y cÅ©ng muá»n hắn á» lại bên y, nhưng tất cả Äá»u là giả, từ Äầu tá»i cuá»i không há» có tháºt, sao có thá» tham lam.
Thấy Thẩm Thanh Huyá»n im lặng, Uyên lại mất mát, còn mất mát hÆ¡n cả lần trưá»c, giá»ng hắn cà ng nhẹ Äi: âXin lá»i.â
Äừng xin lá»i, không cần phải nói xin lá»i.
Uyên mặc xiêm y cho y, môi má»ng khẽ nhếch, cuá»i cùng há»i: âTa còn ÄÆ°á»£c gặp lại ngà i không?â
Má»t câu thức tá»nh Thẩm Thanh Huyá»n. Y Äang là m gì, y Äang nghÄ© gì, sao y có thá» trầm luân trong má»ng?
Vừa nghÄ© Äến Äây, Thẩm Thanh Huyá»n láºp tức quay lại thánh Äiá»n ⦠Y má»t nhoà i ngá»i xuá»ng, cÆ¡ thá» Äau Äá»n nhắc y nhá» lại những chuyá»n vừa xảy ra.
âNgươi rá»t cuá»c muá»n trêu cợt ta tá»i khi nà o!â Thẩm Thanh Huyá»n thấp giá»ng chất vấn.
Không ai Äáp lại y, dưá»ng như không có cách nà o Äáp lại sá»± hiá»n hữu cá»§a y.
Thẩm Thanh Huyá»n Äợi tháºt lâu, Äợi Äến khi không thá» nà o nhá»n ÄÆ°á»£c nữa, y láºp tức nhìn vá» phÃa bÄng thất.
Uyên vẫn chá» á» Äấy, quanh thân phá»§ má»t tầng sương, tá»±a như má»t tác phẩm Äiêu khắc bằng bÄng tuyá»t Äẹp.
Tim Thẩm Thanh Huyá»n như bá» kim Äâm, cÆ¡ thá» hà nh Äá»ng nhanh hÆ¡n suy nghÄ©, chưa gì Äã xuất hiá»n trưá»c mặt Uyên.
Khoảnh khắc nam tá» há»ng y nhìn y, bÄng tuyết hòa tan, vạn váºt há»i sinh, y như tìm ÄÆ°á»£c sinh má»nh Äã mất.
Uyên ôm cá» y, vá»i và ng hôn y giữa ná»i sợ hãi ẩn sâu trong tình yêu cuá»ng nhiá»t không sao ká» xiết cá»§a hắn.
Thẩm Thanh Huyá»n Äau lòng vô cùng, sao còn báºn lòng mà Äẩy hắn ra.
Thẩm Thanh Huyá»n không biết Äây gá»i là gì ⦠y luôn tá»± nhắc nhá» mình Äây chá» là má»t giấc mÆ¡, rá»i lại không tá»± chá»§ ÄÆ°á»£c mà trầm luân trong Äó.
Uyên xinh Äẹp, Uyên dá»u dà ng, Uyên yêu y.
Há» thưá»ng xuyên gặp nhau, thưá»ng hay hôn môi, lúc nà o cÅ©ng có thỠôm nhau ngá»§.
Nếu Äây chá» là má»t giấc mÆ¡, thì cái gì má»i là tháºt? Thế giá»i không có Uyên ư? Thế giá»i mà y tìm kiếm trong Äau khá» mà vẫn không tìm ÄÆ°á»£c hắn ư?
Chân thá»±c như thế, y không muá»n.
Và o lúc sinh ra ý nghÄ© nà y, y âtá»nh lạiâ.
Y vẫn Äứng á» thánh Äiá»n, nhưng vá» trà cá»§a y và Uyên lại thay Äá»i.
Nhìn thần cao cao tại thượng, y cảm nháºn ÄÆ°á»£c ná»i sợ hãi thâm trầm cá»§a Uyên âtrong mÆ¡â kia.
Thẩm Thanh Huyá»n há miá»ng, má»t dòng lá» chảy từ nÆ¡i khóe mắt: âNgươi rá»t cuá»c là ai.â
Cá» Kiến Thâm vô cùng Äau lòng, nhưng Äã Äến bưá»c nà y, hắn cÅ©ng chá» có thá» gắng gượng chá»ng Äỡ.
Hắn há»i: âEm hy vá»ng ta là ai?â
âKhông phải Äiá»u ta nên hy vá»ng â¦â Thẩm Thanh Huyá»n lắc Äầu: â⦠Con ngưá»i tháºt sá»± cá»§a ngươi là ai?â
Cá» Kiến Thâm ôm y, Äặt má»t nụ hôn dá»u dà ng lên trán y: âÄừng bá» tâm em mê hoặc, nó sẽ chá» cho em thấy những gì em muá»n thấy, chá» biết lừa dá»i em.â
Thẩm Thanh Huyá»n má» má»t ngẩng Äầu nhìn hắn.
Cá» Kiến Thâm ôn hòa bảo: âEm khát vá»ng hữu tình, Kim Dương xuất hiá»n; em khát vá»ng tình yêu, Uyên xuất hiá»n, em khát vá»ng hoa nhi mà u Äá» ÄÆ°á»£c cứu cuá»c, bá»n há» Äã ÄÆ°á»£c cứu chuá»c.â
Cánh môi Thẩm Thanh Huyá»n run rẩy: âHá» Äá»u là vá»ng tưá»ng cá»§a ta thôi sao?â
Cá» Kiến Thâm dá»u dà ng nhìn y.
Thẩm Thanh Huyá»n chá» thấy Äầu nặng mà ngưá»i nhẹ tênh, y há»i: âNếu Äá»u là giả, váºy thì cái gì má»i là tháºt?â Ngay cả cảm giác cá»§a mình cÅ©ng là ảo tưá»ng, thì cái gì má»i là tháºt.
Cá» Kiến Thâm má»t lần nữa ôm chầm y, cho y ấm áp và o bảo vá»: âHãy từ bá» tâm em, thá» phụng thần vÄ©nh hằng bất biến.â
Thẩm Thanh Huyá»n Äẩy Cá» Kiến Thâm, cả giáºn: âKhông có khả nÄng!â
Cá» Kiến Thâm lùi ra má»t Ãt, nhìn y: âVáºy em nói ta biết, em nhìn thấy gì?â
Thẩm Thanh Huyá»n: âTa sinh ra á» há» bÄng, ta có cha mẹ, có vô sá» huynh Äá» tá»· muá»i, còn có rất nhiá»u ngưá»i thân, sau khi và o thần vá»±c ta quen Kim Dương, còn â¦â
Y còn chưa nói xong Äã Äá»t ngá»t dừng lại.
Vì y nhìn thấy há» bÄng, thấy cánh Äá»ng tuyết, thấy há» tuyết liên, tháºm chà nghe ÄÆ°á»£c há» nói chuyá»n. Rõ rà ng y Äang á» thánh Äiá»n, song chung quanh lại xuất hiá»n má»t khung cảnh hoà n toà n khác, dưá»ng như chá»p mắt y Äã vá» tuyết nguyên, vá» lại gia hương.
Cá» Kiến Thâm vẫn Äứng trưá»c mặt y, trong sương giá và tuyết lạnh, há»ng y cá»§a hắn cà ng thêm rá»±c rỡ, như thá» có khả nÄng hòa tan tuyết nguyên mênh mông.
Hắn há»i Thẩm Thanh Huyá»n: âCòn nhìn thấy gì?â
Thẩm Thanh Huyá»n hé môi, không chá»u nói thêm chữ nà o.
Chẳng mấy chá»c há» Äã ârá»i khá»iâ bÄng nguyên, tá»i thần vá»±c: thần thá» tá»c tuyết liên, thần Äiá»n huy hoà ng, vô sá» những loà i hoa như những cÆ¡n sóng cuá»n trà o. Sau Äó Thẩm Thanh Huyá»n trông thấy Kim Dương, nó cưá»i rất Äá»i ấm áp, thái Äá» hÆ¡i rụt rè, song lại chân thà nh tha thiết.
Thẩm Thanh Huyá»n há miá»ng, song không có cách nà o gá»i tên nó.
Từng vòng xoay chuyá»n, ná»a Äá»i ngắn ngá»§i cá»§a y Äá»u hiá»n trong mắt nam tá» há»ng y ấy.
Hắn dùng vẻ mặt dá»u dà ng, cất giá»ng khẽ khà ng từ tá»n như Äến từ nÆ¡i chân trá»i xa xÄm: âÄây là những thứ em muá»n nhìn thấy ư?â
Dứt lá»i, Thẩm Thanh Huyá»n rÆ¡i xuá»ng thánh Äiá»n.
Cảm giác Äứng vững chân trên Äất khiến y an lòng, vừa rá»i là gì? Y Äã thấy gì? Hiá»n giá» Äầu Thẩm Thanh Huyá»n rá»i như tÆ¡ vò, y hoảng loạn, song vẫn kiên Äá»nh tin rằng, chúng nó Äá»u là những biá»u hiá»n giả dá»i, hư ảo do thần dùng thần lá»±c tạo ra, y sẽ không tin, và cÅ©ng sẽ không nghÄ© sâu xa, y chá» tin tưá»ng những gì mình cảm nháºn ÄÆ°á»£c!
Vá» câu nói cuá»i cùng kia, Thẩm Thanh Huyá»n cà ng không rõ hắn có ý gì, nhưng y không muá»n nghÄ© tá»i.
Sao có thá» là mÆ¡? Nó chân thá»±c, chuẩn xác như thế, tuyá»t Äá»i không phải là mÆ¡.
Thẩm Thanh Huyá»n hÃt sâu, muá»n rá»i khá»i thánh Äiá»n.
Lúc nà y, những tiếng nói thà nh kÃnh bá»ng phát ra từ bên dưá»i: âVá» thần từ bi, chá»§ nhân vạn váºt, ngưá»i cha bất tá», Äứa con cá»§a ngà i chân thà nh kÃnh ngưỡng ngà i â¦â
Trái tim Thẩm Thanh Huyá»n rung Äá»ng ká»ch liá»t, y cúi Äầu nhìn phần lá»n các thần thá» mặc há»ng y, trong tay má»i ngưá»i Äá»u Äang nâng má»t gá»c hoa mà u Äá» má»m mại, mà mắt rÅ© xuá»ng che khuất Äôi ngươi, dáng dấp cung kÃnh dá»u ngoan.
Má»t mà n vừa xa lạ vừa quen thuá»c nà y là m Thẩm Thanh Huyá»n không biết nên phản ứng ra sao.
Chẳng mấy chá»c, y thấy má»t Äóa há»ng liên cá»±c kỳ xinh Äẹp, vẻ ngoà i nó rất chói mắt, cánh hoa như há»ng ngá»c phát quang, sáng bóng nhẵn má»n, láºp tức chiếm ÄÆ°á»£c trái tim Thẩm Thanh Huyá»n.
Nó Äẹp quá â¦
Thẩm Thanh Huyá»n không kiá»m ÄÆ°á»£c má» miá»ng, y không biết mình nói gì, nhưng giá»ng Äã truyá»n xuá»ng.
âTá»nh lại Äi.â Ba chữ dưá»ng như Äã từng quen biết, nhưng nay Äã Äá»i bằng má»t thanh giá»ng khác.
Thánh quang bao phá»§, há»ng liên thong thả giãn ra, nam tá» há»ng y Äứng giữa Äại Äiá»n. Hắn ngẩng Äầu, ngÅ© quan quen thuá»c là m con tim Thẩm Thanh Huyá»n dao Äá»ng.
Uyên ⦠là Uyên!
Thẩm Thanh Huyá»n má» miá»ng, có chút vá»i và ng, song giá»ng nói vẫn lạnh lùng: âLại Äây.â
Nam tá» há»ng y bưá»c lên báºc thang, Äi tá»i trưá»c mặt y. Thẩm Thanh Huyá»n Äứng dáºy, chung quanh trá» nên trá»ng không. Lúc nà y y má»i chợt nháºn ra, y Äã Äá»i vá» trà vá»i âthầnâ, y thà nh âthầnâ, còn âthầnâ thà nh y.
Äây cÅ©ng là trò cá»§a thần sao? Y sẽ không mắc mưu Äâu!
Uyên nhìn y, giá»ng nói mang theo run rẩy rất khẽ: âTa có thá» á» bên cạnh ngà i không?â
Hắn có phần cÄng thẳng, ôm Äầy chá» mong, cảm xúc Äó nhuá»m lên Äôi mắt Äá», Äẹp Äến nao lòng xen lẫn chút công kÃch.
Thẩm Thanh Huyá»n cho rằng Äây là hư vá»ng không tá»n tại, nên phiá»n muá»n Äáp: âKhông thá».â
Äây không phải là Uyên, y không cần má»t biá»u hiá»n giả dá»i.
âVì sao?â Uyên như bá» sét Äánh, hắn thấp giá»ng ná» non, ánh sáng trong mắt dần tá»i Äi.
Trái tim Thẩm Thanh Huyá»n thắt lại, thế mà lại Äau lòng vì má»t ảo cảnh không có tháºt.
Y không muá»n thấy hắn, không muá»n bá» mê hoặc, nên trong lúc suy tư, y khoát tay Äuá»i Uyên xuá»ng.
Hết cảnh nà y Äến cảnh khác ÄÆ°á»£c tráo Äá»i, có những chi tiết khác nhau, nhưng bà ng hoà ng và mê man mà Uyên cảm nháºn Äá»u là những gì y vừa trải qua không lâu. Äó là má»t thế giá»i Thẩm Thanh Huyá»n âmong muá»nâ, tất cả hoa nhi mà u và ng và Äá» Äá»u ÄÆ°á»£c Äãi ngá» tá»t, há» ÄÆ°á»£c thần sá»§ng ái, trá» thà nh thần thá», á» lại thần Äiá»n, bưá»c lên cầu thang hưá»ng và o Äiá»n trưá»c tiên. Hoa nhi mà u trắng thì bá» rÆ¡i lại sau cùng, há» vá»i và ng Äuá»i theo, nhưng không bao giá» Äuá»i ká»p, há» cÅ©ng thà nh kÃnh thá» phụng thần, nhưng lại bá» trục xuất bá»i thần.
Äá»ng thá»i bá» âtrục xuấtâ còn có Uyên.
Liên hoa mà u Äá» vá»n nên là tá»n tại gần vá»i thần nhất, nhưng hiá»n giá» lại bá» má»i ngưá»i coi thưá»ng.
Thẩm Thanh Huyá»n có thá» nhìn thấy má»i thứ, tầm mắt dõi theo hắn, chứng kiến hắn bất an, lo âu, cÅ©ng thấy tưá»ng niá»m bức thiết trong lòng hắn.
Hắn Äang nhá» y, hắn muá»n gặp y.
Thá»±c tế y cÅ©ng muá»n gặp hắn.ãã
Thẩm Thanh Huyá»n nháºn Äá»nh Äây chá» là hư ảo, không muá»n tiếp tục quan tâm tá»i Uyên. Nhưng y là m không ÄÆ°á»£c, tầm mắt cá»§a y cứ bám lấy hắn, không cách nà o dá»i Äi. Mãi Äến khi thấy Uyên Äợi trong bÄng thất tá»i ná»i sắc mặt tái nhợt vẫn không chá»u Äi, y Äã không kiá»m lòng ÄÆ°á»£c.
Thế là Thẩm Thanh Huyá»n xuất hiá»n trưá»c mặt hắn.
Gần như trong nháy mắt, Uyên tá»nh táo, trong mắt lá» rõ quyến luyến: âTa cứ ngỡ sẽ không còn ÄÆ°á»£c gặp ngà i nữa.â
Thẩm Thanh Huyá»n mÃm môi, không thá»t má»t lá»i nà o.
Uyên khẽ nói: âTa biết mình không xứng á» bên cạnh ngà i, nhưng â¦â
Thẩm Thanh Huyá»n ngắt lá»i hắn: âVì sao ngươi muá»n á» bên cạnh ta?â
Uyên nhìn y, Äôi mắt á» nÆ¡i bÄng thất chợt sáng Äến lạ, hắn thấp giá»ng: âTa thÃch ngà i.â
ThÃch ⦠hắn thÃch y ư?
Thẩm Thanh Huyá»n nhìn chÄm chú và o hắn, rất muá»n nháºn ra má»t Ãt sÆ¡ há» từ nét mặt ấy. Äây là ảo giác, là giả, là âgiấc mÆ¡â không há» có tháºt.
Thế rá»i Uyên bá»ng dưng nắm tay y, nhiá»t Äá» thân quen kéo Thẩm Thanh Huyá»n vá» hiá»n thá»±c.
Hắn bảo: âTa rất nhá» ngà i.â
Tim Thẩm Thanh Huyá»n Äáºp thình thá»ch, cảm xúc chân tháºt truyá»n Äến trái tim thông qua bà n tay Äang nắm chặt, cảm giác nà y quá Äá»i cháy bá»ng và rõ rà ng, khiến y không thá» nà o từ chá»i.
Thẩm Thanh Huyá»n má» miá»ng, giá»ng nói khà n Äi trông thấy: âTa cÅ©ng rất nhá» ngươi.â Y nhá» hắn, nhá» má»t Uyên dá»u dà ng, nhá» má»t Uyên là m bạn cùng y, nhá» Äến Uyên vừa gặp Äã rung Äá»ng, lần nữa gặp lại khó dứt tình.
Äôi mắt Uyên rá»±c sáng, rõ rà ng Äang á» trong bÄng thất lạnh lẽo, nhưng mắt hắn như ngá»n lá»a, giá»ng cÅ©ng khà n Äi: âNgà i tháºt Äẹp.â
Thẩm Thanh Huyá»n chá» thấy yết hầu sao mà khô khát, tình cảm rá»i ren khó thá» diá» n tả Äang thiêu Äá»t linh há»n y.
Uyên Äến gần y, nhìn và o môi y và nói: âXin lá»i, thần cá»§a ta.â
Dứt lá»i, hắn hôn môi y, khinh bạc y.
Thẩm Thanh Huyá»n không biết nên phản ứng thế nà o, ý thức y trôi dạt như má»t chiếc thuyá»n con rÆ¡i và o gió bão, nó rung chuyá»n rá»i va Äáºp, thừa nháºn kÃch thÃch to lá»n gắn liá»n vá»i tá» vong ⦠và niá»m vui sưá»ng dư dôi còn Äáng sợ hÆ¡n cái chết.
Y khẽ gá»i tên hắn, bất lá»±c rá»i lại yếu á»t. Äây là mÆ¡ sao? Quả nhiên là mÆ¡, bằng không sao lại có khoái cảm ngáºp trà n nhưá»ng ấy. Nhưng Äây có thá»±c sá»± là má»t giấc mÆ¡? MÆ¡ sẽ chân tháºt Äến váºy ư? Chân tháºt Äến mức y cảm nháºn ÄÆ°á»£c thân nhiá»t hắn, cÆ¡ thá» hắn cùng nóng bá»ng và tha thiết cá»§a hắn.
Nếu Äây không phải mÆ¡ thì tá»t quá rá»i.
Thẩm Thanh Huyá»n giáºt mình tá»nh lại, y vừa cá» Äá»ng, Äau Äá»n do cÆ¡ thá» bá» nghiá»n áp truyá»n khắp toà n thân khiến y phải nhÃu mà y.
Uyên cất giá»ng bên tai y: âXin lá»i, ta sẽ rá»a sạch cho ngà i.â
NÆ¡i khó xá» kia là m Thẩm Thanh Huyá»n Äá» mặt, không muá»n nhìn thấy.
Uyên há»i y: âÄau không?â
Thẩm Thanh Huyá»n khẽ Äáp: âVẫn á»n.â
Giá»ng Uyên Äầy áy náy: âXin lá»i vì Äã là m chuyá»n nà y vá»i ngà i.â
Thẩm Thanh Huyá»n không thÃch nghe ngữ Äiá»u nà y cá»§a hắn, bèn bảo: âKhông sao.â
Giá»ng Uyên lại thấp hÆ¡n: âCó lẽ Äá»i vá»i ngà i nó không quan trá»ng, nhưng vá»i ta thì suá»t Äá»i khó quên.â
Tim Thẩm Thanh Huyá»n thắt lại, rất nhiá»u Äiá»u muá»n nói vá»t tá»i bên môi nhưng không biết cất lá»i từ Äâu ⦠Y có chút mê man, nếu là mÆ¡, dù nói thêm bao nhiêu cÅ©ng có nghÄ©a lý gì.
Y không lên tiếng, Uyên xá»c lại tinh thần, dè dặt há»i Thẩm Thanh Huyá»n: âTa có thá» á» bên cạnh ngà i không?â
Thẩm Thanh Huyá»n không há» Äá»ng Äáºy, không phải y không muá»n trả lá»i hắn, mà là không biết nên trả lá»i thế nà o. Y cÅ©ng muá»n hắn á» lại bên y, nhưng tất cả Äá»u là giả, từ Äầu tá»i cuá»i không há» có tháºt, sao có thá» tham lam.
Thấy Thẩm Thanh Huyá»n im lặng, Uyên lại mất mát, còn mất mát hÆ¡n cả lần trưá»c, giá»ng hắn cà ng nhẹ Äi: âXin lá»i.â
Äừng xin lá»i, không cần phải nói xin lá»i.
Uyên mặc xiêm y cho y, môi má»ng khẽ nhếch, cuá»i cùng há»i: âTa còn ÄÆ°á»£c gặp lại ngà i không?â
Má»t câu thức tá»nh Thẩm Thanh Huyá»n. Y Äang là m gì, y Äang nghÄ© gì, sao y có thá» trầm luân trong má»ng?
Vừa nghÄ© Äến Äây, Thẩm Thanh Huyá»n láºp tức quay lại thánh Äiá»n ⦠Y má»t nhoà i ngá»i xuá»ng, cÆ¡ thá» Äau Äá»n nhắc y nhá» lại những chuyá»n vừa xảy ra.
âNgươi rá»t cuá»c muá»n trêu cợt ta tá»i khi nà o!â Thẩm Thanh Huyá»n thấp giá»ng chất vấn.
Không ai Äáp lại y, dưá»ng như không có cách nà o Äáp lại sá»± hiá»n hữu cá»§a y.
Thẩm Thanh Huyá»n Äợi tháºt lâu, Äợi Äến khi không thá» nà o nhá»n ÄÆ°á»£c nữa, y láºp tức nhìn vá» phÃa bÄng thất.
Uyên vẫn chá» á» Äấy, quanh thân phá»§ má»t tầng sương, tá»±a như má»t tác phẩm Äiêu khắc bằng bÄng tuyá»t Äẹp.
Tim Thẩm Thanh Huyá»n như bá» kim Äâm, cÆ¡ thá» hà nh Äá»ng nhanh hÆ¡n suy nghÄ©, chưa gì Äã xuất hiá»n trưá»c mặt Uyên.
Khoảnh khắc nam tá» há»ng y nhìn y, bÄng tuyết hòa tan, vạn váºt há»i sinh, y như tìm ÄÆ°á»£c sinh má»nh Äã mất.
Uyên ôm cá» y, vá»i và ng hôn y giữa ná»i sợ hãi ẩn sâu trong tình yêu cuá»ng nhiá»t không sao ká» xiết cá»§a hắn.
Thẩm Thanh Huyá»n Äau lòng vô cùng, sao còn báºn lòng mà Äẩy hắn ra.
Thẩm Thanh Huyá»n không biết Äây gá»i là gì ⦠y luôn tá»± nhắc nhá» mình Äây chá» là má»t giấc mÆ¡, rá»i lại không tá»± chá»§ ÄÆ°á»£c mà trầm luân trong Äó.
Uyên xinh Äẹp, Uyên dá»u dà ng, Uyên yêu y.
Há» thưá»ng xuyên gặp nhau, thưá»ng hay hôn môi, lúc nà o cÅ©ng có thỠôm nhau ngá»§.
Nếu Äây chá» là má»t giấc mÆ¡, thì cái gì má»i là tháºt? Thế giá»i không có Uyên ư? Thế giá»i mà y tìm kiếm trong Äau khá» mà vẫn không tìm ÄÆ°á»£c hắn ư?
Chân thá»±c như thế, y không muá»n.
Và o lúc sinh ra ý nghÄ© nà y, y âtá»nh lạiâ.
Y vẫn Äứng á» thánh Äiá»n, nhưng vá» trà cá»§a y và Uyên lại thay Äá»i.
Nhìn thần cao cao tại thượng, y cảm nháºn ÄÆ°á»£c ná»i sợ hãi thâm trầm cá»§a Uyên âtrong mÆ¡â kia.
Thẩm Thanh Huyá»n há miá»ng, má»t dòng lá» chảy từ nÆ¡i khóe mắt: âNgươi rá»t cuá»c là ai.â
Cá» Kiến Thâm vô cùng Äau lòng, nhưng Äã Äến bưá»c nà y, hắn cÅ©ng chá» có thá» gắng gượng chá»ng Äỡ.
Hắn há»i: âEm hy vá»ng ta là ai?â
âKhông phải Äiá»u ta nên hy vá»ng â¦â Thẩm Thanh Huyá»n lắc Äầu: â⦠Con ngưá»i tháºt sá»± cá»§a ngươi là ai?â
Cá» Kiến Thâm ôm y, Äặt má»t nụ hôn dá»u dà ng lên trán y: âÄừng bá» tâm em mê hoặc, nó sẽ chá» cho em thấy những gì em muá»n thấy, chá» biết lừa dá»i em.â
Thẩm Thanh Huyá»n má» má»t ngẩng Äầu nhìn hắn.
Cá» Kiến Thâm ôn hòa bảo: âEm khát vá»ng hữu tình, Kim Dương xuất hiá»n; em khát vá»ng tình yêu, Uyên xuất hiá»n, em khát vá»ng hoa nhi mà u Äá» ÄÆ°á»£c cứu cuá»c, bá»n há» Äã ÄÆ°á»£c cứu chuá»c.â
Cánh môi Thẩm Thanh Huyá»n run rẩy: âHá» Äá»u là vá»ng tưá»ng cá»§a ta thôi sao?â
Cá» Kiến Thâm dá»u dà ng nhìn y.
Thẩm Thanh Huyá»n chá» thấy Äầu nặng mà ngưá»i nhẹ tênh, y há»i: âNếu Äá»u là giả, váºy thì cái gì má»i là tháºt?â Ngay cả cảm giác cá»§a mình cÅ©ng là ảo tưá»ng, thì cái gì má»i là tháºt.
Cá» Kiến Thâm má»t lần nữa ôm chầm y, cho y ấm áp và o bảo vá»: âHãy từ bá» tâm em, thá» phụng thần vÄ©nh hằng bất biến.â