Chương 156 - Cá» Kiến Thâm: ÂNgươi có ngưá»i yêu chưa?â - Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Äây Äã lần thứ ba Thẩm Thanh Huyá»n thấy câu nà y, nói Äúng hÆ¡n hai lần trưá»c là nghe thấy.
Má»t lần á» Vá»ng Tẫn Tinh Hải, bá»n há» vạn vạn tuá»i gặp nhau lần Äầu, Cá» Kiến Thâm dùng câu thÆ¡ nà y Äá» miêu tả y.
Lúc ấy y còn trêu ngược lại hắn má»t câu.
Tháºt ra Äó không phải lần Äầu há» gặp mặt, cÅ©ng không phải lần Äầu Cá» Kiến Thâm nói câu ấy.
Và o lúc nà y â trưá»c khi thà nh thánh, hai ngưá»i gặp lại sau khi mất trà nhá» â má»i là lần Äầu Cá» Kiến Thâm nói ra tám chữ nà y.
Lần và o ảo cảnh trưá»c Äó, Thẩm Thanh Huyá»n mô phá»ng lại quá trình hai ngưá»i tương phùng, lúc ấy Cá» Kiến Thâm Äã nói giá»ng há»t như bây giá».
Nhưng lần Äó không phải tháºt, lần gặp lại chân chÃnh là bây giá» má»i Äúng.
(Mình tóm tắt lại Äá» má»i ngưá»i Äỡ nhầm lẫn vá» thá»i niên thiếu. Thá»±c tế: Thẩm Thanh Huyá»n gặp Cá» Kiến Thâm, sợ thân vá»i Cá» Kiến Thâm là m hại hắn nên chá»§ Äá»ng rá»i xa. Cá» Kiến Thâm tá»± phấn Äấu trá» thà nh Äá» tá» cá»§a phong chá»§ Thượng Äức, Äá»§ khả nÄng sóng vai vá»i Thẩm Thanh Huyá»n. Sau Äó Thẩm Thanh Huyá»n má»i bá» Xa Ngá»c Trạch bắt và giết hại, từ Äó hai ngưá»i quên nhau, Thẩm Thanh Huyá»n tu Phong Tâm quyết, Cá» Kiến Thâm gánh tá»i cho phong chá»§ Thượng Äức. Nên thá»±c tế, lần thứ hai Thẩm Thanh Huyá»n và Cá» Kiến Thâm gặp nhau là ỠLan Phất quá»c, chứ không há» có chuyá»n yêu nhau ngay sau khi mất trà nhá»)
Äã qua hai ngà n nÄm, lại vẫn chấp mê vá»i lần gặp gỡ ngây ngô thá»i niên thiếu, ngẫm kÄ© lại, Thẩm Thanh Huyá»n chá» thấy trong lòng chua xót lại trà n Äầy vá» ngá»t, tháºt sá»± khó thá» ká» rõ.
Hạc giấy nà y vẫn còn lưu lại linh khÃ, hiá»n nhiên có thá» bay vá». Nếu y Äáp lại má»t câu, nó sẽ gá»i vá» chá» Cá» Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyá»n mÃm môi cưá»i, cầm bút viết xuá»ng: âHá»ng diá» m móc Äá»ng sương, Vu sÆ¡n uá»ng sầu thương.â
Y nhấc tay, giấy trắng biến hình, hạc giấy béo lưá»t qua cá»a sá» bay ra ngoà i.
Thẩm Thanh Huyá»n không nhá»n ÄÆ°á»£c phá» nhá»: Sao gấp xấu quá váºy? CÆ¡ mà vẫn Äáng yêu.
Hiá»n giá» y biết yêu ÄÆ°Æ¡ng có chá»n lá»c lắm.
Không lâu sau, hạc giấy béo lại lấy Äầu chạm và o khung cá»a.
Thẩm Thanh Huyá»n má» cho nó má»t khe há», nó láºp tức chui và o hóa thà nh trang giấy trắng.
Bên trên là câu: âNgươi biết ta là ai không?â
Thẩm Thanh Huyá»n ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết hắn là ai, không chá» biết hắn là ai, còn biết hắn ⦠á»m ⦠tóm lại là biết rất rất rất nhiá»u.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Thẩm Thanh Huyá»n cá»§a bây giá» thì không biết, y trả lá»i: âNgươi là ai?â
Hạc giấy máºp Äã ngá»±a quen ÄÆ°á»ng cÅ©, uá»n éo chen chúc, thuáºn lợi lá» dá» và o, trên Äó lại có thêm hà ng chữ: âAi truyá»n tin cho ngươi ngươi cÅ©ng trả lá»i ngưá»i ta váºy ư?â
Mùi chua sắp ná»i bong bóng trà n khắp trang giấy luôn rá»i.
Thẩm Thanh Huyá»n không kìm ÄÆ°á»£c khóe miá»ng cá»§a mình bèn dứt khoát cong môi, trả lá»i Cá» Kiến Thâm: âChẳng lẽ không phải ngươi trêu chá»c ta trưá»c sao?â
Hạc giấy máºp mang theo mùi giấm chua bay vá»: âTa Äang tán thưá»ng ngươi.â
Bên dưá»i hà ng chữ nà y rõ rà ng có chữ khác, chá» tiếc Äã bá» bôi, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n kinh nghiá»m Äầy mình, má»t bụng pháp môn, y thi thuáºt, láºp tức thấy rõ hà ng chữ bá» Cá» Kiến Thâm bôi Äi â Ngưá»i khác trêu Äùa ngươi, ngươi cÅ©ng trêu lại ngưá»i ta ư?
Thẩm Thanh Huyá»n trá»±c tiếp cưá»i thà nh tiếng, tên khá»n nà y, hai ngưá»i chá» má»i gặp mặt, hắn Äã bắt Äầu quản ba quản bá»n rá»i à ?
Có thá» thấy Cá» Kiến Thâm viết xong má»i cảm thấy không á»n, cho nên bôi, sá»a lại thà nh má»t câu bình thưá»ng hÆ¡n, chá» tiếc Äã bá» Thẩm Thanh Huyá»n nhìn thấu.
Thẩm Thanh Huyá»n sợ hù hắn, cho nên vá» như không thấy, lại trả lá»i: âVáºy là hôm nay chúng ta Äã gặp mặt?â
Cá» Kiến Thâm tá»± tin má»t cách ngây thÆ¡ mà cho rằng Thẩm Thanh Huyá»n Äoán không ra mình là ai, cho nên trả lá»i: âNhìn lưá»t qua trong biá»n ngưá»i, rung Äá»ng như gặp tiên nhân.â
Thẩm Thanh Huyá»n chá»c hắn: âNữ tá» có thá» viết ra lá»i nà y, tháºt lợi hại.â
Nhìn hà ng chữ nà y xong, lão Cá» Äau tim!
Trêu nhau ná»a ngà y, ngay cả tÃnh hưá»ng cÅ©ng không hợp thì nên là m sao?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chút Äau khỠấy không quáºt ngã ÄÆ°á»£c hắn, hắn há»i lại: âNgươi cho rằng ta là nữ nhân?â
Thẩm Thanh Huyá»n lại cưá»i nói: âNếu như phải, có lẽ ta sẽ xé con hạc giấy nà y.â
Cá» Kiến Thâm mừng rỡ: âVì sao?â
Thẩm Thanh Huyá»n trả lá»i cá»±c kỳ bình tÄ©nh: âBá»i vì ta thÃch nam nhân.â
Cá» Kiến Thâm nhìn chằm chằm giấy trắng má»±c Äen, hÆ¡n ná»a ngà y má»i há»i phục lại.
Thẩm Thanh Huyá»n gần như có thá» Äoán ra Cá» Kiến Thâm bên kia Äang là m gì, nhất Äá»nh là muá»n cưá»i không dám cưá»i, ánh mắt rất xinh Äẹp, Äẹp giá»ng như triá»u dương và tá»ch dương váºy.
Y tưá»ng tượng tá»i mức nhá»n nhạo trong lòng, tháºt muá»n Äi gặp hắn quá â¦
Hạc giấy lại bay tá»i, Cá» Kiến Thâm viết: âHiá»n giá» ngươi có ngưá»i yêu chưa?â
Äúng là bạo dạn! Thẩm Thanh Huyá»n Äang Äá»nh viết, bên ngoà i truyá»n Äến tiếng gõ cá»a.
Thẩm Thanh Huyá»n giáºt mình, vá»i và ng giấu hạc giấy và o á»ng tay áo.
âA Thanh, ngá»§ chưa?â
Là thất sư huynh, Thẩm Thanh Huyá»n Äứng dáºy nói: âChưa ạ.â
Thất sư huynh nói: âVáºy ta và o ÄÆ°á»£c không?â
Thẩm Thanh Huyá»n má» cá»a cho hắn: âCó chuyá»n gì không?â
Trong tay thất sư huynh bưng má»t cái khay, trên Äó Äặt bình ngá»c, hắn nói: âNà o, uá»ng cái nà y Äi.â
Thẩm Thanh Huyá»n vừa nhìn Äã biết Äây là thuá»c giải Äá»c, chẳng qua y là m bá» như không biết: âÄây là gì thế?â
Thất sư huynh: âThuá»c bá», mấy ngà y sắp tá»i chúng ta phải là m liên tục, sợ ngươi chá»u không ná»i.â
Thẩm Thanh Huyá»n âkhông há» nghi ngá» hắnâ: âVẫn là sư huynh suy nghÄ© chu Äáo.â
Thất sư huynh rót cho y, Thẩm Thanh Huyá»n uá»ng má»t hÆ¡i cạn sạch, thất sư huynh thá» phà o, sắc mặt thả lá»ng hÆ¡n: âNgươi nghá» ngÆ¡i sá»m Äi.â
Thẩm Thanh Huyá»n Äáp: âVâng, sư huynh cÅ©ng nghá» ngÆ¡i sá»m.â
Thế rá»i thất sư huynh rá»i Äi.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n cÅ©ng biết nguyên do.
Lan Phất vương rất nhiá»t tình vá»i há», chiêu Äãi cá»±c kỳ chu toà n, ká» cáºn cả ngà y, nà o là giá»i thiá»u phong thá», nà o là má»i nếm rượu ngon món ngon, niá»m ná» hiếu khách vô cùng.
Nhưng thá»±c tế Lan Phất quá»c rất phản Äá»i chuyá»n bà y tráºn lần nà y, ai biết ÄÆ°á»£c niá»m ná» hiếu khách kia có phải là bẫy không?
Tóm lại cẩn tháºn vẫn hÆ¡n, dùng thuá»c giải Äá»c cÅ©ng Äá» lo trưá»c khá»i há»a.
Còn vì sao thất sư huynh không nói vá»i y, có lẽ do bÄn khoÄn âtÃnh nết ÄÆ¡n thuầnâ cá»§a y, sợ y thiếu kiên nhẫn.
Nói cẩn tháºn thì Thẩm Thanh Huyá»n hiá»n giá» ÄÆ¡n thuần tháºt, vì dù gì cÅ©ng xa quần thá» loà i ngưá»i Äã lâu, không xã giao, sá»ng má»t mình trong thá»i gian dà i, nhất Äá»nh trên phương diá»n Äá»i nhân xá» thế sẽ bá» lạc ná»a nhá»p.
Má»t lần cháºm trá» nà y là m Cá» nà o Äó mất kiên nhẫn, thế là lại thêm má»t con hạc béo dùng Äầu Äụng và o cá»a sá».
Thẩm Thanh Huyá»n vá»i và ng má» kẽ há» lùa nó và o.
Hạc giấy béo biến thà nh trang giấy, má»t hà ng chữ hiá»n ra: âÄã có chưa?â
Nhìn ba chữ nà y, Thẩm Thanh Huyá»n chẳng hiá»u ra sao, có cái gì?
Y má» hạc giấy trưá»c Äó, giá» má»i nhá» trưá»c khi sư huynh Äến Cá» Kiến Thâm Äã há»i gì.
Há»i y Äã có ngưá»i yêu chưa?
Thẩm Thanh Huyá»n sợ hắn sá»t ruá»t nên vá»i và ng trả lá»i: âHá»i nãy sư huynh cá»§a ta tá»i.â
Hạc béo rất nhanh lại bay vá», bên trên vẫn là câu nói ấy: âNgươi Äã có ngưá»i yêu chưa?â
Gấp cái gì! Thẩm Thanh Huyá»n không muá»n hắn nghÄ© nhiá»u, bèn vung tuyá»t bút, tặng hắn hai chữ: âKhông có.â
Sau Äó hạc giấy không bay tá»i nữa â¦
Thẩm Thanh Huyá»n má» cá»a sá» Äợi cả buá»i mà chẳng thấy gì, thà nh thá» hÆ¡i giáºn, tên khá»n nà y ⦠biết y chưa có ngưá»i yêu không phải nên chá»§ Äá»ng thêm sao? Sao tá»± dưng cắt Äứt rá»i?
Y Äợi má»t há»i cÅ©ng chẳng Äợi ÄÆ°á»£c hạc giấy, thế là Äóng cá»a, không Äợi!
Y Äá»nh ngá»i xuá»ng nghá» ngÆ¡i, ngoà i cá»a sá» lại truyá»n tá»i tiếng Äùng Äùng Äùng.
Thẩm Thanh Huyá»n bưá»c tá»i, thả cho hạc giấy béo bay và o.
Lần nà y có nhiá»u chữ hÆ¡n, Cá» Kiến Thâm viết: âVừa nãy có ngưá»i tá»i nên cháºm trá» má»t chút, ngươi chưa nghá» ngÆ¡i Äâu nhá»?â
Thẩm Thanh Huyá»n hiá»u, dá»± là cÅ©ng có ngưá»i Äến ÄÆ°a thuá»c giải Äá»c cho Cá» Kiến Thâm, dẫu sao há» cÅ©ng hà nh Äá»ng cùng nhau, hÆ¡n nữa hắn còn là con bạn cÅ© ÄÆ°á»£c sư phụ cá» tình dặn dò, nhất Äá»nh phải ÄÆ°á»£c quan tâm.
Thẩm Thanh Huyá»n cỠý nói: âNghá» ngÆ¡i rá»i.â
Theo lý thuyết y không nên trả lá»i, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n hiá»u Cá» Kiến Thâm, chắc mẩm hắn sẽ âvượt khó mà lênâ.
Quả nhiên, Cá» Kiến Thâm há»i y: âTa có thá» liên lạc vá»i ngươi nữa không?â
Thẩm Thanh Huyá»n nhá»n cưá»i há»i hắn: âVì sao ngươi muá»n liên lạc vá»i ta?â
Cá» Kiến Thâm trả lá»i: âLần Äầu tiên thấy ngươi, ta Äã muá»n nói chuyá»n vá»i ngươi.â
Thẩm Thanh Huyá»n cong môi, Äầy hứng thú viết xuá»ng: âVáºy sao ngươi không giáp mặt nói chuyá»n vá»i ta?â
Lần nà y Cá» Kiến Thâm gá»i tá»i má»t con hạc béo xiêu xiêu vẹo vẹo, như thá» Äang tá» ra thẹn thùng: âNgoại hình ta kỳ quái lắm, sợ ngươi ghét.â
Nhìn thấy lá»i nà y, trái tim Thẩm Thanh Huyá»n thắt lại vì Äau lòng.
Y cá»±c thÃch tóc Äá» mắt Äá» cá»§a hắn, nhưng thá»±c tế Cá» Kiến Thâm vẫn vì nó mà tá»± ti.
Thẩm Thanh Huyá»n không tiá»n biá»u hiá»n mình Äã biết hắn là ai, Äà nh nói: âNgươi trông thế nà o?â
Cá» Kiến Thâm há»i ngược lại y: âNgươi thÃch kiá»u ngưá»i gì?â
ThÃch ngươi Äó, chưa bao giá» thay Äá»i, từ trưá»c Äến giá» vẫn cá»±c kỳ thÃch ngươi.
DÄ© nhiên Thẩm Thanh Huyá»n không thá» nói thế, y nhoẻn miá»ng cưá»i, cá» tình viết: âKhông nói cho ngươi.â
Cá» Kiến Thâm nhìn bá»n chữ nà y rá»i thì hết kìm lòng ná»i, hắn ra khá»i phòng, che giấu khà tức lẻn tá»i ngoà i phòng Thẩm Thanh Huyá»n, nhìn xuyên qua cá»a sá» tháºt lâu, Äáng tiếc không thấy ÄÆ°á»£c ngưá»i mình muá»n gặp.
Thế nhưng hắn có thá» cảm nháºn ÄÆ°á»£c sá»± hiá»n hữu cá»§a y, má»t sá»± an tâm như mất Äi rá»i có lại khiến hắn khó thá» hình dung.
Hắn rÅ© mắt nhìn lòng bà n tay mình, ngoà i ánh sáng mặt trÄng trên Äó thì không còn gì cả, hắn siết chặt tay, cảm nháºn ÄÆ°á»£c sá»± thoả mãn trưá»c giá» chưa từng có.
Tháºt kỳ lạ, mà cÅ©ng tháºt ấm áp.
Cá» Kiến Thâm cứ Äứng Äợi bên ngoà i má»t Äêm như thế, chá» tiếc Thẩm Thanh Huyá»n không há» nháºn ra.
Xem ra, giai Äoạn hiá»n giá» tu vi Cá» Kiến Thâm cao hÆ¡n Thẩm Thanh Huyá»n má»t chút.
Hôm sau, Thẩm Thanh Huyá»n nhìn hạc giấy giấu trong ngá»±c, trong lòng là má»t mảnh má»m mại.
NÄm Äó há» cÅ©ng giá»ng như váºy ư?
Biết Äâu Äó không phải Äêm Äầu tiên há» trò chuyá»n nhiá»u Äến thế, nhưng dá»±a theo tÃnh bám riết không tha cá»§a Cá» Kiến Thâm, nhất Äá»nh không ngừng gá»i hạc béo tá»i bán manh, gõ và o song cá»a phòng Thẩm Thanh Huyá»n từ sá»m tá»i tá»i.
Tháºt ra Äó là má»t chiêu hay, Äá»i vá»i Thẩm Thanh Huyá»n hiá»n giá» thì Äó là chiêu tá»t nhất.
Quả tháºt Cá» Kiến Thâm sợ dung mạo mình khiến Thẩm Thanh Huyá»n không thÃch, cho nên dùng hạc giấy rà o Äón trưá»c.
Nhưng lại Äánh báºy Äánh bạ gây chú ý vá»i Thẩm Thanh Huyá»n.
Thẩm Thanh Huyá»n gần hai ngà n tuá»i Äã khác hoà n toà n vá»i há»i mưá»i mấy tuá»i rá»i.
Liên Hoa Äạo quân hiá»n giá» â vì tu Phong Tâm quyết, nên Äã là Äạo quân chân chÃnh.
Không biết tình không hiá»u yêu, tháºm chà ghét Äông ngưá»i, ngay cả má» miá»ng nói chuyá»n cÅ©ng không thÃch.
Lẻ loi Äã lâu, bất thình lình thấy má»t con hạc giấy, xem má»t phong thÆ¡, cảm giác ấy rất Äá»i kỳ lạ, nhưng không quá bà i xÃch.
Y không cần gặp mặt má»i ngưá»i, không cần má» miá»ng, chá» cần nâng bút, tùy ý viết mấy từ.
Không hỠcỠkỵ, cũng không cần thiết phải cỠkỵ.
Thưá»ng xuyên qua lại, có lẽ hai ngưá»i cà ng nói cà ng Än ý ⦠Äợi khi Cá» Kiến Thâm thuáºn lợi Äà o ra ÄÆ°á»£c Thẩm Thanh Huyá»n thÃch Äá» và ng, hắn sẽ bại lá» thân pháºn, thế là hai ngưá»i bắt Äầu gần gÅ©i vá»i nhau.
Thẩm Thanh Huyá»n lá» má» tìm lại má»t phần ký ức mất Äi cá»§a há» â ngây ngô nhưng Äầy ắp ngá»t ngà o, nuôi dưỡng tình yêu Äã Äá»nh cá»§a Äá»i nà y.
___
Lan Phất vương quá mức nhiá»t tình, hôm qua Äã chu Äáo Äến váºy, không ngá» hôm nay lại má»i bá»n há» dạo quanh Lan Phất quá»c má»t vòng.
Thá»nh tình không thá» chá»i từ, má»i ngưá»i cùng ra ngoà i, thất sư huynh há»i Thẩm Thanh Huyá»n: âNgươi Äi không?â
Thẩm Thanh Huyá»n biết Cá» Kiến Thâm Äang nhìn lén y, y nhìn không chá»p mắt nói: âTa không Äi.â
Lan Phất vương nghe thế bèn vá»i và ng lại Äây má»i y.
Thất sư huynh nói thay y: âSư Äá» ta không thÃch náo nhiá»t, bá» hạ Äừng nên là m khó y.â
Hắn Äã nói váºy rá»i, Lan Phất vương tất nhiên không tiá»n miá» n cưỡng nữa.
Äoà n ngưá»i há» rá»i Äi, Thẩm Thanh Huyá»n lưu ý Äá»ng tÄ©nh cá»§a Cá» Kiến Thâm, phát hiá»n hắn dù Äã Äi nhưng lại mượn cá» quay vá».
Khóe môi y cong lên, giả vá» như không biết, thá»§ng thẳng ra khá»i cung không mục ÄÃch, có vẻ như muá»n Äi dạo má»t mình.
Thẩm Thanh Huyá»n biết Cá» Kiến Thâm Äang theo sau y, y cá» tình Äến má»t nÆ¡i vắng vẻ.
Là m thá» nà o Äá» tạo cÆ¡ há»i cho Cá» Kiến Thâm, khiến hắn lá» diá»n Äây?
Tôn chá»§ Äại nhân vắt hết óc nghiêm túc tá»± há»i
Má»t lần á» Vá»ng Tẫn Tinh Hải, bá»n há» vạn vạn tuá»i gặp nhau lần Äầu, Cá» Kiến Thâm dùng câu thÆ¡ nà y Äá» miêu tả y.
Lúc ấy y còn trêu ngược lại hắn má»t câu.
Tháºt ra Äó không phải lần Äầu há» gặp mặt, cÅ©ng không phải lần Äầu Cá» Kiến Thâm nói câu ấy.
Và o lúc nà y â trưá»c khi thà nh thánh, hai ngưá»i gặp lại sau khi mất trà nhá» â má»i là lần Äầu Cá» Kiến Thâm nói ra tám chữ nà y.
Lần và o ảo cảnh trưá»c Äó, Thẩm Thanh Huyá»n mô phá»ng lại quá trình hai ngưá»i tương phùng, lúc ấy Cá» Kiến Thâm Äã nói giá»ng há»t như bây giá».
Nhưng lần Äó không phải tháºt, lần gặp lại chân chÃnh là bây giá» má»i Äúng.
(Mình tóm tắt lại Äá» má»i ngưá»i Äỡ nhầm lẫn vá» thá»i niên thiếu. Thá»±c tế: Thẩm Thanh Huyá»n gặp Cá» Kiến Thâm, sợ thân vá»i Cá» Kiến Thâm là m hại hắn nên chá»§ Äá»ng rá»i xa. Cá» Kiến Thâm tá»± phấn Äấu trá» thà nh Äá» tá» cá»§a phong chá»§ Thượng Äức, Äá»§ khả nÄng sóng vai vá»i Thẩm Thanh Huyá»n. Sau Äó Thẩm Thanh Huyá»n má»i bá» Xa Ngá»c Trạch bắt và giết hại, từ Äó hai ngưá»i quên nhau, Thẩm Thanh Huyá»n tu Phong Tâm quyết, Cá» Kiến Thâm gánh tá»i cho phong chá»§ Thượng Äức. Nên thá»±c tế, lần thứ hai Thẩm Thanh Huyá»n và Cá» Kiến Thâm gặp nhau là ỠLan Phất quá»c, chứ không há» có chuyá»n yêu nhau ngay sau khi mất trà nhá»)
Äã qua hai ngà n nÄm, lại vẫn chấp mê vá»i lần gặp gỡ ngây ngô thá»i niên thiếu, ngẫm kÄ© lại, Thẩm Thanh Huyá»n chá» thấy trong lòng chua xót lại trà n Äầy vá» ngá»t, tháºt sá»± khó thá» ká» rõ.
Hạc giấy nà y vẫn còn lưu lại linh khÃ, hiá»n nhiên có thá» bay vá». Nếu y Äáp lại má»t câu, nó sẽ gá»i vá» chá» Cá» Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyá»n mÃm môi cưá»i, cầm bút viết xuá»ng: âHá»ng diá» m móc Äá»ng sương, Vu sÆ¡n uá»ng sầu thương.â
Y nhấc tay, giấy trắng biến hình, hạc giấy béo lưá»t qua cá»a sá» bay ra ngoà i.
Thẩm Thanh Huyá»n không nhá»n ÄÆ°á»£c phá» nhá»: Sao gấp xấu quá váºy? CÆ¡ mà vẫn Äáng yêu.
Hiá»n giá» y biết yêu ÄÆ°Æ¡ng có chá»n lá»c lắm.
Không lâu sau, hạc giấy béo lại lấy Äầu chạm và o khung cá»a.
Thẩm Thanh Huyá»n má» cho nó má»t khe há», nó láºp tức chui và o hóa thà nh trang giấy trắng.
Bên trên là câu: âNgươi biết ta là ai không?â
Thẩm Thanh Huyá»n ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết hắn là ai, không chá» biết hắn là ai, còn biết hắn ⦠á»m ⦠tóm lại là biết rất rất rất nhiá»u.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Thẩm Thanh Huyá»n cá»§a bây giá» thì không biết, y trả lá»i: âNgươi là ai?â
Hạc giấy máºp Äã ngá»±a quen ÄÆ°á»ng cÅ©, uá»n éo chen chúc, thuáºn lợi lá» dá» và o, trên Äó lại có thêm hà ng chữ: âAi truyá»n tin cho ngươi ngươi cÅ©ng trả lá»i ngưá»i ta váºy ư?â
Mùi chua sắp ná»i bong bóng trà n khắp trang giấy luôn rá»i.
Thẩm Thanh Huyá»n không kìm ÄÆ°á»£c khóe miá»ng cá»§a mình bèn dứt khoát cong môi, trả lá»i Cá» Kiến Thâm: âChẳng lẽ không phải ngươi trêu chá»c ta trưá»c sao?â
Hạc giấy máºp mang theo mùi giấm chua bay vá»: âTa Äang tán thưá»ng ngươi.â
Bên dưá»i hà ng chữ nà y rõ rà ng có chữ khác, chá» tiếc Äã bá» bôi, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n kinh nghiá»m Äầy mình, má»t bụng pháp môn, y thi thuáºt, láºp tức thấy rõ hà ng chữ bá» Cá» Kiến Thâm bôi Äi â Ngưá»i khác trêu Äùa ngươi, ngươi cÅ©ng trêu lại ngưá»i ta ư?
Thẩm Thanh Huyá»n trá»±c tiếp cưá»i thà nh tiếng, tên khá»n nà y, hai ngưá»i chá» má»i gặp mặt, hắn Äã bắt Äầu quản ba quản bá»n rá»i à ?
Có thá» thấy Cá» Kiến Thâm viết xong má»i cảm thấy không á»n, cho nên bôi, sá»a lại thà nh má»t câu bình thưá»ng hÆ¡n, chá» tiếc Äã bá» Thẩm Thanh Huyá»n nhìn thấu.
Thẩm Thanh Huyá»n sợ hù hắn, cho nên vá» như không thấy, lại trả lá»i: âVáºy là hôm nay chúng ta Äã gặp mặt?â
Cá» Kiến Thâm tá»± tin má»t cách ngây thÆ¡ mà cho rằng Thẩm Thanh Huyá»n Äoán không ra mình là ai, cho nên trả lá»i: âNhìn lưá»t qua trong biá»n ngưá»i, rung Äá»ng như gặp tiên nhân.â
Thẩm Thanh Huyá»n chá»c hắn: âNữ tá» có thá» viết ra lá»i nà y, tháºt lợi hại.â
Nhìn hà ng chữ nà y xong, lão Cá» Äau tim!
Trêu nhau ná»a ngà y, ngay cả tÃnh hưá»ng cÅ©ng không hợp thì nên là m sao?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chút Äau khỠấy không quáºt ngã ÄÆ°á»£c hắn, hắn há»i lại: âNgươi cho rằng ta là nữ nhân?â
Thẩm Thanh Huyá»n lại cưá»i nói: âNếu như phải, có lẽ ta sẽ xé con hạc giấy nà y.â
Cá» Kiến Thâm mừng rỡ: âVì sao?â
Thẩm Thanh Huyá»n trả lá»i cá»±c kỳ bình tÄ©nh: âBá»i vì ta thÃch nam nhân.â
Cá» Kiến Thâm nhìn chằm chằm giấy trắng má»±c Äen, hÆ¡n ná»a ngà y má»i há»i phục lại.
Thẩm Thanh Huyá»n gần như có thá» Äoán ra Cá» Kiến Thâm bên kia Äang là m gì, nhất Äá»nh là muá»n cưá»i không dám cưá»i, ánh mắt rất xinh Äẹp, Äẹp giá»ng như triá»u dương và tá»ch dương váºy.
Y tưá»ng tượng tá»i mức nhá»n nhạo trong lòng, tháºt muá»n Äi gặp hắn quá â¦
Hạc giấy lại bay tá»i, Cá» Kiến Thâm viết: âHiá»n giá» ngươi có ngưá»i yêu chưa?â
Äúng là bạo dạn! Thẩm Thanh Huyá»n Äang Äá»nh viết, bên ngoà i truyá»n Äến tiếng gõ cá»a.
Thẩm Thanh Huyá»n giáºt mình, vá»i và ng giấu hạc giấy và o á»ng tay áo.
âA Thanh, ngá»§ chưa?â
Là thất sư huynh, Thẩm Thanh Huyá»n Äứng dáºy nói: âChưa ạ.â
Thất sư huynh nói: âVáºy ta và o ÄÆ°á»£c không?â
Thẩm Thanh Huyá»n má» cá»a cho hắn: âCó chuyá»n gì không?â
Trong tay thất sư huynh bưng má»t cái khay, trên Äó Äặt bình ngá»c, hắn nói: âNà o, uá»ng cái nà y Äi.â
Thẩm Thanh Huyá»n vừa nhìn Äã biết Äây là thuá»c giải Äá»c, chẳng qua y là m bá» như không biết: âÄây là gì thế?â
Thất sư huynh: âThuá»c bá», mấy ngà y sắp tá»i chúng ta phải là m liên tục, sợ ngươi chá»u không ná»i.â
Thẩm Thanh Huyá»n âkhông há» nghi ngá» hắnâ: âVẫn là sư huynh suy nghÄ© chu Äáo.â
Thất sư huynh rót cho y, Thẩm Thanh Huyá»n uá»ng má»t hÆ¡i cạn sạch, thất sư huynh thá» phà o, sắc mặt thả lá»ng hÆ¡n: âNgươi nghá» ngÆ¡i sá»m Äi.â
Thẩm Thanh Huyá»n Äáp: âVâng, sư huynh cÅ©ng nghá» ngÆ¡i sá»m.â
Thế rá»i thất sư huynh rá»i Äi.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n cÅ©ng biết nguyên do.
Lan Phất vương rất nhiá»t tình vá»i há», chiêu Äãi cá»±c kỳ chu toà n, ká» cáºn cả ngà y, nà o là giá»i thiá»u phong thá», nà o là má»i nếm rượu ngon món ngon, niá»m ná» hiếu khách vô cùng.
Nhưng thá»±c tế Lan Phất quá»c rất phản Äá»i chuyá»n bà y tráºn lần nà y, ai biết ÄÆ°á»£c niá»m ná» hiếu khách kia có phải là bẫy không?
Tóm lại cẩn tháºn vẫn hÆ¡n, dùng thuá»c giải Äá»c cÅ©ng Äá» lo trưá»c khá»i há»a.
Còn vì sao thất sư huynh không nói vá»i y, có lẽ do bÄn khoÄn âtÃnh nết ÄÆ¡n thuầnâ cá»§a y, sợ y thiếu kiên nhẫn.
Nói cẩn tháºn thì Thẩm Thanh Huyá»n hiá»n giá» ÄÆ¡n thuần tháºt, vì dù gì cÅ©ng xa quần thá» loà i ngưá»i Äã lâu, không xã giao, sá»ng má»t mình trong thá»i gian dà i, nhất Äá»nh trên phương diá»n Äá»i nhân xá» thế sẽ bá» lạc ná»a nhá»p.
Má»t lần cháºm trá» nà y là m Cá» nà o Äó mất kiên nhẫn, thế là lại thêm má»t con hạc béo dùng Äầu Äụng và o cá»a sá».
Thẩm Thanh Huyá»n vá»i và ng má» kẽ há» lùa nó và o.
Hạc giấy béo biến thà nh trang giấy, má»t hà ng chữ hiá»n ra: âÄã có chưa?â
Nhìn ba chữ nà y, Thẩm Thanh Huyá»n chẳng hiá»u ra sao, có cái gì?
Y má» hạc giấy trưá»c Äó, giá» má»i nhá» trưá»c khi sư huynh Äến Cá» Kiến Thâm Äã há»i gì.
Há»i y Äã có ngưá»i yêu chưa?
Thẩm Thanh Huyá»n sợ hắn sá»t ruá»t nên vá»i và ng trả lá»i: âHá»i nãy sư huynh cá»§a ta tá»i.â
Hạc béo rất nhanh lại bay vá», bên trên vẫn là câu nói ấy: âNgươi Äã có ngưá»i yêu chưa?â
Gấp cái gì! Thẩm Thanh Huyá»n không muá»n hắn nghÄ© nhiá»u, bèn vung tuyá»t bút, tặng hắn hai chữ: âKhông có.â
Sau Äó hạc giấy không bay tá»i nữa â¦
Thẩm Thanh Huyá»n má» cá»a sá» Äợi cả buá»i mà chẳng thấy gì, thà nh thá» hÆ¡i giáºn, tên khá»n nà y ⦠biết y chưa có ngưá»i yêu không phải nên chá»§ Äá»ng thêm sao? Sao tá»± dưng cắt Äứt rá»i?
Y Äợi má»t há»i cÅ©ng chẳng Äợi ÄÆ°á»£c hạc giấy, thế là Äóng cá»a, không Äợi!
Y Äá»nh ngá»i xuá»ng nghá» ngÆ¡i, ngoà i cá»a sá» lại truyá»n tá»i tiếng Äùng Äùng Äùng.
Thẩm Thanh Huyá»n bưá»c tá»i, thả cho hạc giấy béo bay và o.
Lần nà y có nhiá»u chữ hÆ¡n, Cá» Kiến Thâm viết: âVừa nãy có ngưá»i tá»i nên cháºm trá» má»t chút, ngươi chưa nghá» ngÆ¡i Äâu nhá»?â
Thẩm Thanh Huyá»n hiá»u, dá»± là cÅ©ng có ngưá»i Äến ÄÆ°a thuá»c giải Äá»c cho Cá» Kiến Thâm, dẫu sao há» cÅ©ng hà nh Äá»ng cùng nhau, hÆ¡n nữa hắn còn là con bạn cÅ© ÄÆ°á»£c sư phụ cá» tình dặn dò, nhất Äá»nh phải ÄÆ°á»£c quan tâm.
Thẩm Thanh Huyá»n cỠý nói: âNghá» ngÆ¡i rá»i.â
Theo lý thuyết y không nên trả lá»i, nhưng Thẩm Thanh Huyá»n hiá»u Cá» Kiến Thâm, chắc mẩm hắn sẽ âvượt khó mà lênâ.
Quả nhiên, Cá» Kiến Thâm há»i y: âTa có thá» liên lạc vá»i ngươi nữa không?â
Thẩm Thanh Huyá»n nhá»n cưá»i há»i hắn: âVì sao ngươi muá»n liên lạc vá»i ta?â
Cá» Kiến Thâm trả lá»i: âLần Äầu tiên thấy ngươi, ta Äã muá»n nói chuyá»n vá»i ngươi.â
Thẩm Thanh Huyá»n cong môi, Äầy hứng thú viết xuá»ng: âVáºy sao ngươi không giáp mặt nói chuyá»n vá»i ta?â
Lần nà y Cá» Kiến Thâm gá»i tá»i má»t con hạc béo xiêu xiêu vẹo vẹo, như thá» Äang tá» ra thẹn thùng: âNgoại hình ta kỳ quái lắm, sợ ngươi ghét.â
Nhìn thấy lá»i nà y, trái tim Thẩm Thanh Huyá»n thắt lại vì Äau lòng.
Y cá»±c thÃch tóc Äá» mắt Äá» cá»§a hắn, nhưng thá»±c tế Cá» Kiến Thâm vẫn vì nó mà tá»± ti.
Thẩm Thanh Huyá»n không tiá»n biá»u hiá»n mình Äã biết hắn là ai, Äà nh nói: âNgươi trông thế nà o?â
Cá» Kiến Thâm há»i ngược lại y: âNgươi thÃch kiá»u ngưá»i gì?â
ThÃch ngươi Äó, chưa bao giá» thay Äá»i, từ trưá»c Äến giá» vẫn cá»±c kỳ thÃch ngươi.
DÄ© nhiên Thẩm Thanh Huyá»n không thá» nói thế, y nhoẻn miá»ng cưá»i, cá» tình viết: âKhông nói cho ngươi.â
Cá» Kiến Thâm nhìn bá»n chữ nà y rá»i thì hết kìm lòng ná»i, hắn ra khá»i phòng, che giấu khà tức lẻn tá»i ngoà i phòng Thẩm Thanh Huyá»n, nhìn xuyên qua cá»a sá» tháºt lâu, Äáng tiếc không thấy ÄÆ°á»£c ngưá»i mình muá»n gặp.
Thế nhưng hắn có thá» cảm nháºn ÄÆ°á»£c sá»± hiá»n hữu cá»§a y, má»t sá»± an tâm như mất Äi rá»i có lại khiến hắn khó thá» hình dung.
Hắn rÅ© mắt nhìn lòng bà n tay mình, ngoà i ánh sáng mặt trÄng trên Äó thì không còn gì cả, hắn siết chặt tay, cảm nháºn ÄÆ°á»£c sá»± thoả mãn trưá»c giá» chưa từng có.
Tháºt kỳ lạ, mà cÅ©ng tháºt ấm áp.
Cá» Kiến Thâm cứ Äứng Äợi bên ngoà i má»t Äêm như thế, chá» tiếc Thẩm Thanh Huyá»n không há» nháºn ra.
Xem ra, giai Äoạn hiá»n giá» tu vi Cá» Kiến Thâm cao hÆ¡n Thẩm Thanh Huyá»n má»t chút.
Hôm sau, Thẩm Thanh Huyá»n nhìn hạc giấy giấu trong ngá»±c, trong lòng là má»t mảnh má»m mại.
NÄm Äó há» cÅ©ng giá»ng như váºy ư?
Biết Äâu Äó không phải Äêm Äầu tiên há» trò chuyá»n nhiá»u Äến thế, nhưng dá»±a theo tÃnh bám riết không tha cá»§a Cá» Kiến Thâm, nhất Äá»nh không ngừng gá»i hạc béo tá»i bán manh, gõ và o song cá»a phòng Thẩm Thanh Huyá»n từ sá»m tá»i tá»i.
Tháºt ra Äó là má»t chiêu hay, Äá»i vá»i Thẩm Thanh Huyá»n hiá»n giá» thì Äó là chiêu tá»t nhất.
Quả tháºt Cá» Kiến Thâm sợ dung mạo mình khiến Thẩm Thanh Huyá»n không thÃch, cho nên dùng hạc giấy rà o Äón trưá»c.
Nhưng lại Äánh báºy Äánh bạ gây chú ý vá»i Thẩm Thanh Huyá»n.
Thẩm Thanh Huyá»n gần hai ngà n tuá»i Äã khác hoà n toà n vá»i há»i mưá»i mấy tuá»i rá»i.
Liên Hoa Äạo quân hiá»n giá» â vì tu Phong Tâm quyết, nên Äã là Äạo quân chân chÃnh.
Không biết tình không hiá»u yêu, tháºm chà ghét Äông ngưá»i, ngay cả má» miá»ng nói chuyá»n cÅ©ng không thÃch.
Lẻ loi Äã lâu, bất thình lình thấy má»t con hạc giấy, xem má»t phong thÆ¡, cảm giác ấy rất Äá»i kỳ lạ, nhưng không quá bà i xÃch.
Y không cần gặp mặt má»i ngưá»i, không cần má» miá»ng, chá» cần nâng bút, tùy ý viết mấy từ.
Không hỠcỠkỵ, cũng không cần thiết phải cỠkỵ.
Thưá»ng xuyên qua lại, có lẽ hai ngưá»i cà ng nói cà ng Än ý ⦠Äợi khi Cá» Kiến Thâm thuáºn lợi Äà o ra ÄÆ°á»£c Thẩm Thanh Huyá»n thÃch Äá» và ng, hắn sẽ bại lá» thân pháºn, thế là hai ngưá»i bắt Äầu gần gÅ©i vá»i nhau.
Thẩm Thanh Huyá»n lá» má» tìm lại má»t phần ký ức mất Äi cá»§a há» â ngây ngô nhưng Äầy ắp ngá»t ngà o, nuôi dưỡng tình yêu Äã Äá»nh cá»§a Äá»i nà y.
___
Lan Phất vương quá mức nhiá»t tình, hôm qua Äã chu Äáo Äến váºy, không ngá» hôm nay lại má»i bá»n há» dạo quanh Lan Phất quá»c má»t vòng.
Thá»nh tình không thá» chá»i từ, má»i ngưá»i cùng ra ngoà i, thất sư huynh há»i Thẩm Thanh Huyá»n: âNgươi Äi không?â
Thẩm Thanh Huyá»n biết Cá» Kiến Thâm Äang nhìn lén y, y nhìn không chá»p mắt nói: âTa không Äi.â
Lan Phất vương nghe thế bèn vá»i và ng lại Äây má»i y.
Thất sư huynh nói thay y: âSư Äá» ta không thÃch náo nhiá»t, bá» hạ Äừng nên là m khó y.â
Hắn Äã nói váºy rá»i, Lan Phất vương tất nhiên không tiá»n miá» n cưỡng nữa.
Äoà n ngưá»i há» rá»i Äi, Thẩm Thanh Huyá»n lưu ý Äá»ng tÄ©nh cá»§a Cá» Kiến Thâm, phát hiá»n hắn dù Äã Äi nhưng lại mượn cá» quay vá».
Khóe môi y cong lên, giả vá» như không biết, thá»§ng thẳng ra khá»i cung không mục ÄÃch, có vẻ như muá»n Äi dạo má»t mình.
Thẩm Thanh Huyá»n biết Cá» Kiến Thâm Äang theo sau y, y cá» tình Äến má»t nÆ¡i vắng vẻ.
Là m thá» nà o Äá» tạo cÆ¡ há»i cho Cá» Kiến Thâm, khiến hắn lá» diá»n Äây?
Tôn chá»§ Äại nhân vắt hết óc nghiêm túc tá»± há»i