Chương 22 - Muốn Phát Điên Thì Đi Về Nhà
EM GÁI TÔI “THANH ĐẠM NHƯ” CỨC
Em gái tôi thanh đạm như cức, không tranh không giành.
Khi em trai kết hôn mua nhà, bố mẹ bắt tôi và em gái mỗi người phải bỏ ra năm mươi vạn để giúp đỡ.
Tôi từ chối đưa tiền, một mình đưa em gái ra khỏi nhà cũ nhưng em gái lại trách tôi tính toán chi li, ngược lại còn “tiện tay” dùng thẻ của tôi chuyển tám mươi vạn cho em trai mua nhà.
Em trai cờ bạc nợ nần chồng chất, không còn đường thoát, bố mẹ bắt em gái tôi lấy một ông già, dùng tiền sính lễ để trả nợ, tôi tức giận cãi lại, mắng chửi bố mẹ không xứng làm cha mẹ.
Bố tôi tát tôi một cái thật mạnh, bảo tôi cút khỏi nhà, tôi khóc chạy vào mưa nhưng lại bị một chiếc xe ô tô lao tới đâm chet. Bố mẹ tôi vội vàng lo hậu sự cho tôi, dùng di sản của tôi để trả nợ cho em trai.
Em gái tôi dựa vào lòng mẹ, giọng điệu thản nhiên: “Chị gái không coi trọng tình cảm gia đình, rơi vào kết cục này cũng là đáng đời.”
Tôi luôn nghĩ cho em ấy, cuối cùng lại chết không toàn thây, làm một linh hồn lơ lửng trên bầu trời, tôi thấy em ấy vẫn duy trì thiết lập tính cách nhạt nhẽo như hoa cúc của mình, nhưng lại bày trò chiếm hết mọi lợi ích.
Tôi vô cùng oán hận, đến khi được mở mắt ra lần nữa, tôi trở về cái ngày bố mẹ yêu cầu chúng tôi mua nhà cho em trai.
01
“Sau này thằng Hạc phải nối dõi tông đường nhà họ Lâm, việc nó kết hôn là chuyện lớn, hai đứa là chị gái, mỗi đứa bỏ ra năm mươi vạn để mua nhà cho em trai không có gì quá đáng chứ?”
Tôi mở mắt ra thì thấy bố mẹ nước bọt tung tóe, cùng nhau ép tôi và em gái đưa tiền. Cảnh tượng quen thuộc kéo tôi trở về từ đêm mưa lạnh lẽo, tôi nhận ra rằng mình đã sống lại.
Kiếp trước, bố mẹ rất cứng rắn, ép tôi và em gái phải dốc sạch tiền tiết kiệm để mua nhà cho em trai. Tôi tức giận đưa em gái ra ngoài thuê nhà, tránh xa gia đình ma cà rồng này.
Em gái đau lòng than thở: “Thực ra trước khi sinh em trai, bố mẹ đối xử với chúng ta cũng rất tốt, chỉ là họ không có tiền, nếu không cũng sẽ không để ý đến chúng ta.”
Tôi khuyên em gái đừng quá nhu nhược, mẹ tôi rõ ràng có một trăm vạn tiền gửi. Bà không đưa tiền không phải vì không có, mà là không nỡ động vào tiền riêng của mình. Thế mà sau đó em gái tôi lại lén dùng thẻ của tôi chuyển tám mươi vạn tiền tiết kiệm cho em trai mua nhà.
Tôi tức đến mức muốn báo cảnh sát. Em gái tôi quỳ xuống xin lỗi, khóc như mưa, dùng tình cảm gia đình để trói buộc, ép tôi từ bỏ. Tôi tức giận vì sự nhu nhược của em ấy nhưng lại không thể làm gì. Là chị gái, tôi luôn quan tâm đến đứa em gái này, cũng không được coi trọng trong gia đình như tôi.
Mỗi lần tôi đều đứng ra bảo vệ em ấy, vì lợi ích chung của chúng tôi mà xông pha. Tôi trong nhà ngoài ngõ đều không được coi trọng nhưng em gái tôi lại tạo dựng được hình tượng nhạt nhẽo như hoa cúc.
Cuối cùng, vì em ấy và bố mẹ, tôi đã cãi nhau một trận lớn, ra khỏi nhà gặp tai nạn xe, chết không toàn thây. Nhưng em ấy lại giẫm lên xác tôi, về nhà nịnh nọt bố mẹ:
“Nếu không phải chị gái luôn ngăn cản thì em chắc chắn sẽ nghe lời bố mẹ, giúp đỡ em trai. Chị gái không coi trọng tình cảm gia đình, rơi vào kết cục này cũng là đáng đời.”
Được, được, được. Kiếp này tôi muốn xem, nếu không có tôi làm đứa ngốc chịu thiệt thì em có thể hy sinh vì họ đến mức nào!
02
Nghe nói chúng tôi mỗi người phải bỏ ra năm mươi vạn, sắc mặt em gái tôi trắng bệch. Em ấy vô thức nhìn tôi, muốn tôi mở lời từ chối thay em ấy. Sống lại một đời, tôi đương nhiên sẽ không làm đứa xông pha nữa.
Mẹ tôi thấy chúng tôi nhìn nhau, tức giận hét lớn: “Tao nuôi ra hai đứa con như nuôi ong tay áo như thế này sao! Hạc là con trai duy nhất trong nhà, chúng mày không đưa tiền, có xứng với việc tao nuôi tụi bay khôn lớn không?”