Chương 2 - Muộn Màng Trong Ánh Mắt Anh
6
Người chặn tôi lần này lại là Tống Trì Lễ.
Trước cửa hàng trà sữa, tôi vừa cầm bánh tráng nướng vừa ăn ngon lành.
Anh đứng yên lặng bên cạnh, nhận cốc trà sữa từ nhân viên và đưa cho tôi.
“Chuyện gì thế?”
Tống Trì Lễ cẩn thận móc ly trà sữa vào ngón tay tôi, sau đó có chút lúng túng rút ra một quyển sổ dày từ trong cặp.
“Đây là các dạng bài toán thường gặp mà tôi đã tổng hợp.”
Ánh mắt anh mang theo chút dò hỏi dè dặt, một tay cầm sổ, một tay bối rối siết chặt quai cặp.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, tôi thấy trên đầu anh ánh lên một màu mơ màng.
“Đưa tôi làm gì?” Tôi vừa kịp nuốt miếng bánh cuối cùng.
Trước khi anh trả lời, tôi cố giữ vẻ thản nhiên, bước lên một bước, ngẩng đầu cười toe:
“Đừng nói là cậu thích tôi nhé?”
Gương mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng như tôm luộc, đôi mắt anh chớp lia lịa, vội tránh ánh nhìn của tôi.
Trong chớp mắt, anh chuyển sang vẻ tức giận, đôi mày nhíu chặt lại.
Anh đặt mạnh cuốn sổ vào tay tôi, giọng trầm xuống:
“Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu vì đồ ăn vặt thôi…
Và, Lý Nghi, trước mắt, chúng ta vẫn nên chú tâm vào việc học hành.”
Những năm tháng sống chung, tôi rất ít khi thấy Tống Trì Lễ bị dồn vào đường cùng như vậy.
Dường như những trò đùa dai và cơn giận bất tận của tôi đã mài mòn từng chút góc cạnh của tuổi trẻ anh.
Có lẽ anh cũng phát điên rồi.
Chỉ khác là, tôi có thể công khai nói về những đau đớn và sự điên cuồng của mình,
còn anh chỉ có thể im lặng suốt những tháng ngày tuyệt vọng, để giữ gìn cái tự trọng ngớ ngẩn của tôi.
Ngực tôi thắt lại, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười:
“Haha, cậu làm gì mà nghiêm trọng thế?”
Biểu cảm của anh chững lại.
Anh nhìn tôi, có thoáng chút bối rối:
“Lý Nghi, đôi khi cậu thật tàn nhẫn.”
Lần này, đến lượt tôi im lặng.
Chính tay tôi đã bẻ gãy đôi cánh của một con đại bàng đáng lẽ được sải rộng trên bầu trời, nhốt nó trong thế giới chật hẹp này.
Đúng vậy, tôi thực sự rất tàn nhẫn.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Tống Trì Lễ đã đeo cặp sách bước vào ánh trăng.
Ánh đèn đường kéo dài bóng anh, anh đi càng lúc càng xa.
Tôi đột nhiên rất muốn khóc.
7
Với nhiều gợi ý khác nhau từ tôi, hiệu trưởng đã phát hiện ra những nguy cơ tiềm ẩn của hội trường lớn.
Nhà trường quyết định đóng cửa hội trường và lên kế hoạch sửa chữa trong kỳ nghỉ.
Khi vấn đề lớn nhất trong lòng được giải quyết, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trong thời gian đó, Tống Trì Lễ đại diện trường tham gia cuộc thi vật lý cấp tỉnh.
Giống như kiếp trước, anh đạt vị trí trong top ba và giành được vé vào cuộc thi quốc gia.
Khi tôi mang bài tập lên phòng giáo vụ, tôi nhìn thấy anh ở đó.
Thầy giáo già xúc động vỗ vai anh, cảm thán thế hệ trẻ thật đáng gờm.
“Cố gắng thi quốc gia, biết đâu lại được xét tuyển thẳng.”
Thầy gỡ kính ra, lau đi những giọt nước mắt trào ra vì xúc động.
Tống Trì Lễ vẫn như trước, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc.
Dáng vẻ chững chạc hơn tuổi của anh luôn mang lại cảm giác đáng tin cậy.
Khi thấy tôi đi ngang qua thầy giáo già gọi tôi lại:
“Lý Nghi, em phải học tập Tống Trì Lễ nhiều hơn đấy.”
Tôi nhe răng cười: “Dạ vâng, thưa thầy.”
Tống Trì Lễ ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Tôi mỉm cười đáp lại: “Nếu phú quý, đừng quên nhau.”
Anh có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
8
Nhà trường tận dụng những ngày cuối cùng của kỳ học để tổ chức một lễ hội nghệ thuật.
Ai cũng biết học kỳ sau sẽ là trận chiến quan trọng mang tên “năm lớp 12”,
vì vậy mọi người đều háo hức chờ đợi sự kiện lần này.
Kiếp trước, tôi chỉ chăm chăm bám theo Tống Trì Lễ, chẳng bận tâm đến những ngày lễ như vậy.
Nhưng lần này, tôi tham gia đầy nhiệt tình, cùng các bạn trong lớp sáng tác một vở kịch.
Từ kịch bản, diễn tập đến phục trang, âm nhạc, mọi thứ đều được đầu tư kỹ lưỡng.
Ở tuổi 17, 18, chính là lúc tràn đầy tài năng và cảm hứng.
Vở kịch tự sáng tác của chúng tôi đã gây được tiếng vang lớn.
Khi đứng trên sân khấu cúi chào, tôi suýt nữa bật khóc vì xúc động.
Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu, trong câu chuyện mang tên thanh xuân ấy, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều điều.
Khi rời sân khấu, tôi tình cờ gặp Tống Trì Lễ ở hậu trường.
Chiếc áo sơ mi trắng khiến anh trông trẻ trung hơn thường ngày.
Anh tham gia một tiết mục đàn hát cùng các bạn trong lớp.
Thấy tôi xúc động đến rơi nước mắt, anh có vẻ bất ngờ.
“Chỉ là xúc động quá thôi.” Tôi cười, lau khóe mắt. “Cậu hát bài gì thế?”
Tống Trì Lễ khẽ sờ vào cây guitar trong tay: “《Cầu An Hà》.”
Trong ký ức kiếp trước, anh không tham gia biểu diễn.
Có lẽ khi đó bị tôi quấn lấy, khiến anh không còn tâm trí nào dành cho những hoạt động thế này.
“Cậu diễn hay lắm.” Anh nhẹ nhàng cười. “Rất ấn tượng.”
Người dẫn chương trình vừa xướng xong tên tiết mục tiếp theo.
Tôi vẫy tay với anh:
“Tiếp theo đến lượt cậu lên sân khấu rồi, cố lên nhé!”
9
Tiếng trống vang lên, Tống Trì Lễ mang guitar lên sân khấu.
Tôi đứng phía sau tấm rèm lén nhìn.
Bên dưới sân khấu là những gương mặt thanh xuân,
trong âm thanh từ dàn loa vang lên giai điệu nhẹ nhàng của đàn mã đầu cầm.
Ánh đèn chiếu lên người anh, khiến anh tỏa sáng rực rỡ như anh vốn phải vậy.
Nhưng Tống Trì Lễ, tại sao giọng hát của anh lại đầy tiếc nuối?
Cuối cùng, tôi tự thuyết phục rằng đó chỉ là những ưu tư cường điệu của tuổi thanh xuân.
Suy nghĩ bất chợt quay ngược lại.
Tôi không biết trong những đêm ở bên tôi,
anh có từng mơ thoáng thấy đôi chút hình ảnh của tuổi trẻ không.
Nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn lại sự im lặng kéo dài trong đêm.
Bên cạnh anh là một người vợ tàn tật, mắc bệnh tâm thần.
Tất cả thật tuyệt vọng.
Tôi nhìn anh, không kìm được nước mắt.
Tống Trì Lễ lại ôm cây đàn, quay sang nhìn tôi.
Tôi quay đầu đi, không dám đối diện với ánh mắt trong veo của anh.
Kiếp trước, chính tại lễ hội nghệ thuật này tôi đã gặp tai nạn.
Nhưng hôm nay, lịch sử sẽ thay đổi.
Tôi sẽ không mất đi đôi chân.
Tống Trì Lễ sẽ không bị tôi níu bước chân lại.
Cả hai chúng tôi sẽ đều tiến đến một tương lai tốt đẹp.
10
Nhưng trên đời này dường như luôn có những người không thuận lợi.
Khi đi ngang qua đầu con hẻm, tôi thấy bên trong có mấy người đứng.
Từ trong chiếc hộp đen kịt le lói vài ánh đỏ, tiếp theo là một giọng nói đầy ác ý.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cút xa cho ông.”
Một người ngậm điếu thuốc vẫy tay về phía tôi.
Không phải dạng người mà tôi dám động vào.
Tôi cúi đầu, vội vã tránh ánh nhìn rồi bước nhanh hơn.
Từ trong hẻm truyền ra tiếng nói.
Lâm Uyển Bạch, mày muốn chết à.”
Tiếp theo là tiếng tát giòn giã.
Tôi khựng lại, rồi quay người trở lại đầu hẻm.
“Mẹ nó, mày muốn tìm chết đúng không? Ông đây đã không cho mày cơ hội rồi à?”
Thấy tôi quay lại, một nhóm người quay đầu nhìn tôi.
Lâm Uyển Bạch đang ngồi thụp ở góc tường, nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.
“Tôi báo cảnh sát rồi.” Tôi nói với tên cầm đầu.
Có người cười khẩy: “Ai mà không biết trường Tam Trung cấm mang điện thoại.”
“Mày thật nghĩ lừa được bọn tao chắc?”
Tôi rút điện thoại từ túi ra: “Xin lỗi, nhưng tôi thật sự đã báo cảnh sát rồi.”
Trường cấm mang điện thoại, nhưng tôi luôn lén mang theo.
Một tên côn đồ với hình xăm dưới cằm chen ra từ đám đông.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm tôi.
“Mày tên gì?”
Trong lòng tôi sợ muốn chết, nhưng vẫn cố cắn chặt đầu lưỡi, ngẩng đầu đối mặt.
“Không nói.”
Cả con hẻm lập tức im ắng như tờ.
“Mày chờ đấy.”
Hắn nhổ một ngụm khói thuốc vào mặt tôi, làm tôi ho sặc sụa.
Cả đám lượn đi trên những chiếc xe cào cào rời rạc.
Tôi tiến đến đỡ Lâm Uyển Bạch dậy.
Mặt cô ấy sưng lên, mắt cũng đỏ hoe.
“Cảm ơn cậu.” Giọng cô ấy nghẹn ngào.
“Không sao. Nhà cậu ở đâu, để mình đưa cậu về.”
Cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Người vừa nãy lên tiếng là anh kế của mình.”
Tôi không muốn biết thêm, cũng không muốn can dự vào chuyện nhà người khác.
Đúng lúc đó, Tống Trì Lễ từ xa đi tới.
Tôi giơ tay: “Tống Trì Lễ!”
Tôi kéo Lâm Uyển Bạch, bước tới bên cạnh anh.
“Tiểu Bạch nhát lắm, cậu đưa cô ấy về nhà nhé.”
Tống Trì Lễ nhíu mày, môi anh mấp máy.
“Hãy phát huy tinh thần ga-lăng một chút.”
Tôi vỗ vai anh, rồi nhanh chóng chuồn mất.
Kiếp trước vì tôi, đôi trai tài gái sắc ấy đã lỡ nhau.
Lần này tôi nhất định cố gắng sửa sai, bù đắp cho họ.
11
Khai giảng năm lớp 12,
Tống Trì Lễ bùng nổ phong độ, giành giải nhất quốc gia.
Nhà trường đặc biệt căng băng rôn, phê duyệt bảng tin tuyên dương rầm rộ.
Sáng thứ hai, trong buổi lễ chào cờ.
Hiệu trưởng run rẩy đọc bài phát biểu, xúc động đến mức suýt ngất tại chỗ.
Đến lượt Tống Trì Lễ lên sân khấu phát biểu, tiếng vỗ tay kéo dài hơn mười phút.
Tôi vỗ tay đến mức lòng bàn tay nóng rát.
Nhưng anh lại cất tờ phát biểu đã chuẩn bị từ trước,
bắt đầu nói chuyện một cách tự nhiên và dứt khoát.
“Bạn bè cùng trang lứa, phơi phới thanh xuân.”
Tiếng vỗ tay lại rộ lên như sấm.
Lần này anh thực sự “chơi lớn” một phen.