Chương 5 - Muốn Làm Đại Ca Nhưng Chị Tôi Là Boss Trùm

Khương Uyên phán xong, lườm tôi.

Tôi cười cười không nói.

Dù miệng thì chê bai, nhưng tối hôm đó, cậu ta vẫn lén chui dậy thả vài con chuột sống vô trong phòng Hà Kỳ.

Kết quả: Hà Kỳ thấy mặt Khương Uyên là chạy mất dép.

17.

Hà Kỳ bị Hà Bạch kéo đến trước mặt chúng tôi ép phải xin lỗi.

Tuổi còn nhỏ, dễ bị kích động, bị ép vài câu là khai sạch.

Cậu ta tức giận nói: chính Triệu Thành Tắc là người đứng sau giật dây mọi chuyện.

Còn bảo: show này đáng lẽ là sân chơi để mình và chị gái nổi tiếng, sao cuối cùng lại để hai chị em tôi chiếm hết spotlight?

Lời vừa dứt, mặt Hà Bạch lập tức đen sì, rồi “bốp” một tiếng — cô ta tát thẳng vào mặt em trai.

Cái tát mạnh đến mức mặt Hà Kỳ sưng vù.

Tôi ngồi bên ăn trái cây, lắc đầu cảm thán:

“Đáng lẽ đừng cho cắt livestream. Cảnh này chiếu lên đảm bảo hút fan ầm ầm.”

Tôi nói đùa, nhưng đúng là thấy tiếc thật.

Khương Uyên bĩu môi, không thèm đáp.

Cậu ta cúi đầu nhặt mấy quả trong sọt, lau sạch rồi dúi một quả vào tay tôi, còn tiện tay gặm luôn một trái, rồi ngồi xổm xuống ăn với tôi.

“Cái bà Hà Bạch này ra tay ác thật, mặt thằng nhỏ kia sưng như cái bánh bao rồi.”

Cậu ta vừa nhai vừa nói.

Tôi vỗ vai an ủi cậu:

“Đừng bao giờ nghi ngờ sức mạnh của một người chị gái khi đánh em trai.”

“Chị có thể không xách nổi một xô nước, nhưng nếu xô đó dùng để đập em, chị không chỉ xách nổi — mà còn xoay tròn nhảy múa không biết mệt luôn đó!”

Khương Uyên nghẹn lời, mặt xám như tro, không thèm nói chuyện nữa.

“À đúng rồi.”

Tôi ăn xong quả, tiện tay ném hột vô tay Khương Uyên.

Trước khi cậu ta nổi đóa, tôi đã nhanh tay rút điện thoại ra:

“Tèn ten—!”

“Gì mà…”

Cậu ta chưa nói xong thì… sững lại.

Mắt mở to, nhìn tôi không chớp.

Tôi khoe bức ảnh chụp màn hình trên điện thoại, vẻ mặt vô cùng đắc ý:

“Tay chị nhanh lắm, tranh thủ lúc livestream chưa bị tắt, chị chụp được hết cả đoạn netizen xin lỗi em rồi!”

Lúc bản ghi âm phát ra, rất nhiều người nhận ra mình bị lừa, spam “xin lỗi” khắp màn hình.

Tôi lướt qua một lượt, huýt sáo:

“Thấy không? Tụi nó khen chị ngầu cực luôn!”

“Ơ nhưng khoan đã… sao có đứa bảo chị dữ dằn nhỉ?”

“Nhảm nhí, chị là đóa bạch liên yếu đuối mong manh, dữ chỗ nào chứ!”

Khương Uyên trừng mắt:

“Nhà ai mà bạch liên yếu ớt lại xách chùy gõ đầu em trai bắt làm bài 5-3 hả?!”

Rồi giọng cậu ta nhỏ dần, sụt sịt:

“Chị đánh đau thật… nếu không phải là chị ruột, tôi đã phản kháng rồi.”

Tôi ghé sát lại cười tươi như hoa, nhìn thấy mắt Khương Uyên đỏ hoe, cười càng to hơn:

“Cảm động phát khóc rồi à?”

Lần này, cái miệng cứng rắn của Khương Uyên không phủ nhận.

Cậu ta nhìn tôi, ngập ngừng hỏi:

“Chị… bọn họ trước giờ vẫn mắng chị như thế sao?”

Tôi đang cười, bỗng khựng lại.

Khương Uyên không đợi tôi trả lời, mà tiếp tục lầm bầm:

“Tôi thấy người ta chửi chị nhiều lắm… Mà chị thì ngày nào cũng hung dữ với tôi, sao không chửi lại tụi nó?”

“Showbiz có gì hay đâu, bị mắng như vậy mà còn ở lại…

Chị Khương, chị có bị bệnh không vậy?”

Cậu ta lải nhải không ngừng, như ông cụ non vậy.

Tôi chợt hiểu ra vì sao Khương Uyên ban đầu không chịu đưa đoạn ghi âm đó ra.

Bởi vì—có những lời, nếu được nói ra bằng miệng người khác, nó đau gấp trăm lần so với chữ viết.

Tôi muốn em tôi rời đi trong sạch,

Còn Khương Uyên, muốn bảo vệ tôi theo cách vụng về nhất của nó.

Cậu ta càng nói càng tức, cuối cùng gần như chỉ vào trán tôi mà mắng.

Tôi chẳng buồn cãi, chỉ ôm cậu ta một cái thật chặt, chặn lại tất cả lời mắng còn chưa kịp tuôn ra.

“Chị… chị đừng tưởng như vậy là tôi bỏ qua nha! Tôi vẫn sẽ mắng đó!”

Khương Uyên ngượng đỏ cả mặt, tay chân lóng ngóng không biết đặt đâu.

Tôi tốt bụng giúp cậu ta vòng tay ôm eo tôi:

“Nếu em muốn ôm thì cứ nói, ngại gì—Á!”

Khương Uyên đột nhiên hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết.

Cậu ta bật dậy:

“Khương Chiêu, sao chị lại đánh tôi nữa?!”

Tôi cười lạnh:

“Em chửi chị bệnh, tôi lấy mạng em.”

“Tôi nói vậy là vì muốn tốt cho chị mà!”

“Em chửi chị bị bệnh, chị lấy mạng em!”

“Khương Chiêu, chị có thể nói lý một chút được không?!”

“Em chửi chị bị bệnh, chị lấy mạng em!”

“…”

18.

Vì trong hợp đồng có điều khoản ràng buộc, nên dù livestream trước đó đã xảy ra biến cố nghiêm trọng, tổ chương trình vẫn bắt cặp chị em Hà Bạch – Hà Kỳ và anh em Triệu Thành Tắc tiếp tục quay đến hết chương trình.

Sau đó không lâu, đám thủy quân (người được thuê để tạo dư luận giả trên mạng) bị lôi ra ánh sáng — là Triệu Thành Tắc đứng sau thuê.

Biết được điều này, tôi chẳng thấy bất ngờ.

Tôi chỉ thở dài cảm thán: “Tên quản lý của mình thoát thân nhanh thật.”

Nhưng mà… Triệu Thành Tắc đã rơi xuống hố, thì người kia cũng chẳng thoát được đâu.

Chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Từ lúc chân tướng sáng tỏ, hai nhóm khách mời còn lại bắt đầu thân thiết với tôi và Khương Uyên hơn hẳn.

Chỉ là—Khương Uyên cứ rủ đám trẻ con trong nhóm học vẫy tay kiểu “hoa tay” khiến phụ huynh của tụi nhỏ hơi ngượng.

Tôi định ngăn cản, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Khương Uyên đã xông đến, khí thế ngút trời:

“Chị! Em không chơi với hai đứa nhóc đó nữa!”

Lý do là—trong buổi vẫy tay chào khách, tụi nhóc đó vẫy tay còn đẹp hơn Khương Uyên, khiến cậu ta không vui nữa.

Và thế là—dỗi!

Bình luận trong livestream thì như sau:

“Cứu tôi với, Khương Uyên không chịu chơi với người ta vì tụi nhỏ vẫy tay đẹp hơn ẻm? Trời ơi sao đáng yêu vậy trời!”

“Khương ca: ‘Muốn làm đàn em của anh, phải biết vẫy hoa tay. Nhưng đẹp hơn anh? Không được!’”

“Tiểu Khương à, sóng sau đè sóng trước, chịu số phận đi con!”

Tôi nhìn đám bình luận đó mà: “…?”

Rồi tôi quay qua Khương Uyên, không biết nên dỗ dành, hay cười nhạo cho đúng.

Kết quả chưa kịp làm gì thì tên đó đã tự điều chỉnh tâm lý xong xuôi.

Lý do là: hai đứa nhỏ kia không biết lắc “xã hội dao” như cậu ta.

“Đại ca vẫn là đại ca!”

“Chỉ cần tiểu ca giữ vững tinh thần, đi đâu cũng là nhân vật chính!”

Sau khi xem xong màn lắc vai xã hội dao thần sầu của cậu ta, tôi im lặng ba giây, rồi rút đại bảo bối (chùy) ra.

“Khương Uyên, nếu cậu dám làm hư tụi nhỏ, hôm nay tôi đập gãy chân chó của cậu!”

“Á á á—!”

Về vụ này, netizen tổng kết:

“Từ khi xem show này, ngày nào tôi cũng phải xem chị Khương đánh Khương Uyên một lần mới thấy người ngợm khỏe khoắn, ăn cơm cũng thấy ngon hơn!”

19.

Ngày cuối cùng của chương trình, tổ sản xuất sắp xếp một tiết mục “bộc bạch chân tình”.

Nghe nói ban đầu còn có kế hoạch tiếp tục ra thị trấn, nhưng câu nói “muốn mượn xe rời khỏi đảo hoang” của tiểu đồng chí Tiểu Quý hôm nọ đã mở ra tư duy mới cho tổ tiết mục.

Thế là bọn họ dứt khoát gạt hết các hoạt động khác, chuyển sang tiết mục bộc bạch.

Cái gọi là bộc bạch chân tình chính là để các em trai em gái vào một căn phòng nhỏ, trả lời câu hỏi của nhân viên chương trình. Nhưng thực ra các anh chị đều đang ngồi ở phòng bên cạnh theo dõi trực tiếp toàn bộ.

Những người khác khi vào đều rơi nước mắt xúc động, anh chị em ôm nhau, cảm động nghẹn ngào.

Ngay cả Hà Kỳ cũng nghiêm túc xin lỗi, thể hiện sự hối cải chân thành.

Nhưng đến lượt Khương Uyên, không khí hoàn toàn thay đổi.

Nhân viên: “Cho hỏi về việc chị Khương Chiêu thường xuyên bạo lực gia đình với em, em có suy nghĩ gì không?”

Khương Uyên: “Nói vớ vẩn! Gì mà bạo lực gia đình, rõ ràng là đánh nhau ngang tài ngang sức!”

Khương Uyên, một người coi mặt mũi còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Có lẽ bị cảm động bởi sự kiên cường cuối cùng này, nhân viên im lặng mấy giây rồi đổi chủ đề.

“Vậy mấy ngày sống chung vừa rồi em có cảm nhận gì không? Có điều gì muốn chia sẻ không?”

“Chia sẻ với ai cũng được hả?”

Khương Uyên lập tức tỉnh táo, sau khi được gật đầu xác nhận thì hào hứng nói ngay: “Tôi bị chị Khương Chiêu đánh suốt cả chương trình, chương trình có định thanh toán viện phí và tổn thất tinh thần cho tôi không?”

Nhân viên: “…Em chẳng vừa nói là đánh nhau mà?”

Khương Uyên đầy lý lẽ: “Đánh nhau không loại trừ việc tôi là người bị thương nhiều hơn!”

Lý do này… thật hoàn mỹ.

Tôi còn không nhịn được mà vỗ tay cho cậu ta.

Nhưng trò lố của Khương Uyên chưa dừng lại ở đó.

Cậu ta còn bắt nhân viên viết giấy nợ, nội dung bao gồm viện phí, tổn thất tinh thần của mình và cả “phí thể lực” của tôi.

Lý do: “Khương Chiêu là đóa sen trắng mong manh, đánh người đâu có nhẹ, chắc chắn phải tốn sức chứ!”

Được rồi, ít ra cậu ta vẫn nhớ đến hình tượng tôi cố xây dựng.

Nhìn thấy mục đích cảm động không đạt được, nhân viên chỉ còn biết cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo: “Tiểu Khương à, em không có gì muốn nói với chị gái sao?”

“Dĩ nhiên là có!” Khương Uyên hất cằm, ngồi phịch xuống ghế như đại gia: “Nhưng tôi nói rồi cô ấy cũng không nghe.”

“Không nói sao biết người ta không nghe?” Nhân viên khuyến khích.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn!

Thế là Khương Uyên tuôn một tràng:

“Có thể khiến chị ấy đừng đánh tôi nữa không?”

“Có thể khiến chị ấy vứt cái ‘bảo bối’ của chị ấy đi không? Đêm ngủ cũng để bên gối, sợ tôi trộm ném mất hay gì?!”

“Có thể khiến chị ấy cho tôi tiếp tục làm rapper không?”

“À đúng rồi!”

Giọng Khương Uyên bỗng trở nên đau khổ: “Có thể nhờ chị ấy nhìn vào việc tôi cuối cùng cũng được điểm toán 100, mà dắt tôi đi nghe nhạc sống của Nhược Nguyệt Tháng Hai được không! Mấy đề toán chó chết đó thật sự không phải cho người làm đâu!”

Nhân viên lúng túng: “Nhưng Nhược Nguyệt Tháng Hai là ban nhạc rock mà?”

Khương Uyên trừng mắt: “Ai nói rapper thì không được có ước mơ rock chứ?!”

Nhìn thấy tên nhóc đó càng nói càng lố, tôi không nhịn được nữa, đứng dậy muốn đá văng cánh cửa phòng bên.

Nhưng đúng lúc tôi vừa kéo cửa, Khương Uyên đột nhiên nghiêm túc.

“Dĩ nhiên rồi, tôi còn có một điều quan trọng nhất muốn nói.”