Chương 3 - Mười Năm Tình Cảm Chỉ Trong Chớp Mắt

6

Tôi xoay người rời khỏi phòng tiệc mà không ngoảnh lại.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã bắt một chiếc taxi, thẳng về nhà.

Trở lại căn hộ yên tĩnh, dị ứng cộng với nỗi đau trong tim khiến tôi cảm thấy bản thân như sắp chết đến nơi.

Màn hình điện thoại nhấp nháy liên tục, Thái Dật Hàn gọi tới không ngừng.

Tôi phiền quá, dứt khoát chặn số anh ta.

Sau khi uống thuốc dị ứng và ngủ một giấc thật sâu, tỉnh dậy, tin nhắn đã hiện lên dòng chữ quen thuộc: “99+”.

Toàn là tin nhắn của Thái Dật Hàn: “Nguyệt Nhi, bảo bối ngoan, đừng lấy chia tay ra đùa nữa được không? Anh sẽ buồn đấy…”

“Nguyệt Nhi bảo bối anh sai rồi, tha thứ cho anh nhé…”

Tôi nhìn những dòng tin nhắn buồn nôn đang nhảy liên tục trên màn hình, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện để nói rõ mọi chuyện.

Thế nhưng, người bắt máy lại không phải Thái Dật Hàn, mà là giọng nói ngọt ngào đến đáng ghét của Cốc Chỉ Yên:

“Chị Nguyệt à, chị tìm anh Hàn hả?”

“Anh Hàn uống nhiều lắm, giờ đang được em chăm sóc nè Anh ấy nói rất thích chiếc áo hai dây ren hôm nay của Yên Nhi đó.”

Tôi suýt thì nôn ra thật.

Hôm sau, tình trạng dị ứng đã dịu lại.

Tôi vẫn đến đội theo lệ thường, nhưng vừa vào đã thấy Thái Dật Hàn và Cốc Chỉ Yên đứng cạnh nhau nói nói cười cười — như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

Nhìn thấy tôi, Cốc Chỉ Yên lập tức ra vẻ áy náy, bước đến với dáng vẻ yếu đuối đáng thương:

“Chị Nguyệt, xin lỗi nha… em không biết chị dị ứng xoài, em chỉ muốn thể hiện chút tấm lòng thôi, chị đừng giận em nha~”

“Lỗi là do em, tất cả đều là lỗi của Yên Nhi… nhưng chị đừng vì thế mà dọa chia tay với anh Hàn, anh ấy sẽ buồn lắm đó.”

Cô ta cúi đầu, trông như vô cùng áy náy, không dám nhìn thẳng vào tôi.

Tôi đứng yên tại chỗ, ánh mắt chỉ lặng lẽ nhìn Thái Dật Hàn.

Anh ta thì lại mặt dày mở miệng khuyên nhủ:

“Phong Nguyệt, hôm qua em bỏ đi không nói một lời, ai cũng lo lắng cho em, nhất là Yên Nhi. Em đừng để bụng nữa.”

“Chuyện hôm qua… anh coi như em nói bậy trong lúc xúc động. Sau này đừng nói mấy lời khiến người ta cười chê như vậy nữa.”

Tôi không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta.

Thấy tôi không tỏ thái độ hợp tác, đám người trong đội lại bắt đầu bàn ra tán vào:

“Ôi trời, đúng là ‘lão làng’ trong đội có khác, kiểu cách thật đấy, bắt nạt tân binh hoài!”

“Cô ta động tí là dọa chia tay, kiểu người này có cưới về cũng không sống yên. Đội trưởng Thái sớm buông tay là đúng rồi, Yên Nhi ngoan ngoãn biết bao!”

Nước mắt bắt đầu lưng tròng trong mắt Cốc Chỉ Yên, cô ta nhìn Thái Dật Hàn với vẻ tủi thân, còn anh thì đầy xót xa nhìn lại cô ta.

Nhưng khi quay sang tôi, ánh mắt anh ta lập tức trở nên mất kiên nhẫn.

Cốc Chỉ Yên đột nhiên nâng cao giọng, như thể cuối cùng cũng không thể kìm nén nỗi uất ức của mình:

“Chị Nguyệt, thì ra chị thật sự không thích em. Trên núi không cứu em, giờ lại không chấp nhận lời xin lỗi của em.”

“Yên Nhi đã làm gì sai cơ chứ? Xin chị hãy nói cho em biết, đừng hành hạ anh Hàn nữa được không!”

Cô ta khóc đến nỗi như hoa lê trong mưa, vừa đáng thương vừa bi lụy.

Mục đích rõ ràng: muốn đẩy tôi vào tình huống bùng nổ, tốt nhất là phát điên lên mà lao tới giật tóc cô ta — để mọi người thấy tôi là “mụ điên ghen tuông, không biết điều”.

Nhưng tôi sẽ không để cô ta như ý.

Tôi cười nhạt, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường:

“Tôi đâu có hành hạ ai đâu. Tôi thấy cô và Thái Dật Hàn rất xứng đôi, cho nên tôi dứt khoát rút lui, để thành toàn cho hai người.”

“Chỉ là… bây giờ cô lại không muốn buông, vậy là cô đang hành hạ anh ta rồi, không phải tôi.”

Cốc Chỉ Yên không ngờ tôi lại có thể thản nhiên như vậy, sắc mặt trong thoáng chốc hiện rõ sự kinh ngạc và lúng túng.

Thái Dật Hàn lập tức cảm thấy tình hình không ổn, bước tới kéo tay tôi:

“Nguyệt Nhi, đừng thế mà, lỗi là ở anh, là anh sai. Chúng ta sắp cưới rồi, làm sao mà chia tay được chứ? Đừng nói mấy lời dại dột, người anh yêu nhất vẫn là em…”

Tôi rũ tay, tránh khỏi anh ta, rồi nhún vai bất đắc dĩ:

“Nhưng mà… ai ai cũng nói Yên Nhi và anh mới là trời sinh một cặp.”

“Một người như tôi, anh nên sớm ‘cắt lỗ’ thì hơn.”

Thái Dật Hàn cau mày, liếc nhìn xung quanh.

Mọi người đang xem kịch một cách hả hê, không thèm che giấu ánh mắt dò xét.

Anh ta gầm lên, tức tối:

“Nhìn cái gì mà nhìn?! Không có việc làm à? Tất cả ra sân huấn luyện, chạy ba cây số cho tôi!”

“Nguyệt Nhi, anh thật sự biết mình sai rồi, anh chỉ coi cô ấy như em gái thôi, anh chỉ đang chăm sóc người mới mà. Anh thề sau này sẽ không bao giờ làm em giận nữa, được không?”

Cốc Chỉ Yên nghe thấy câu đó, lập tức siết chặt nắm tay, hốc mắt đỏ hoe hoàn toàn.

“Chị Nguyệt… nếu điều đó khiến chị nguôi giận, em sẽ lập tức xin điều chuyển, rời xa anh Hàn và chị!”

Thái Dật Hàn vừa nghe xong đã cau mày, không vui rõ ràng:  “Yên Nhi, đừng nói bậy. Đội quốc tế điều kiện gian khổ thế nào em chịu nổi chứ? Chuyện này là lỗi của anh, không liên quan đến em.”

“Không! Để em đi đi. Chỉ cần anh Hàn được hạnh phúc, em chịu khổ một chút cũng không sao. Em không muốn chị Nguyệt hiểu lầm vì em nữa!”

Tôi đứng nhìn hai người tung hứng như diễn vở kịch yêu hận bi thương, trong lòng lại thấy buồn cười.

Tôi còn định ngồi xem tiếp màn kịch “tiểu tam xin rút lui, nam chính xót xa níu kéo” thì…

Cửa văn phòng bật mở — đội trưởng An Đàm đi ra, sắc mặt đầy giận dữ:

“Ồ? Tôi không biết chuyện điều động trong đội lại thành trò đùa, ai cũng có thể tùy tiện xin à? Cô nhóc này còn muốn vào đội quốc tế?”

Cốc Chỉ Yên lúc này vẫn đang quỳ gối trên sàn, lập tức im bặt, không dám nói một lời.

An Đàm trừng mắt nhìn thẳng Thái Dật Hàn, giọng càng lúc càng lạnh:

“Thái Dật Hàn, cậu làm đội trưởng kiểu gì thế? Chỉ lo yêu đương khóc lóc, gây rối cả đội mỗi ngày à?”

“Lần trước nhiệm vụ cậu hoàn thành tệ thế nào cậu còn nhớ không? Cậu không muốn làm nữa thì nói thẳng.”

Thái Dật Hàn vội vàng cúi đầu nhận lỗi, giọng khúm núm:

“Đội trưởng An, là hiểu lầm thôi ạ. Là em xử lý chuyện nhà không tốt, để Nguyệt Nhi kích động. Nguyệt Nhi, mau xin lỗi đội trưởng đi!”

Tôi khẽ cười.

Đến nước này rồi… vậy mà anh ta vẫn cố gắng che chở cho Cốc Chỉ Yên, và một lần nữa… đẩy hết trách nhiệm cho tôi.

Vẫn là câu cũ: lỗi tại tôi, người phụ nữ “hư hỏng”, không hiểu chuyện.

Còn Cốc Chỉ Yên thì sao?

Mãi mãi là cô em gái ngoan ngoãn, biết điều, chịu thiệt nhưng lại “không đáng trách”.

An Đàm đâu phải mù.

Huống hồ tôi đã nộp đơn điều chuyển từ lâu, ông ấy sớm đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Giờ nghe Thái Dật Hàn đổ hết lỗi cho tôi, ông chỉ cười lạnh, thẳng thừng lên tiếng:

“Nói vậy tức là lỗi là ở đồng chí Phong Nguyệt sao? Thế thì Cốc Chỉ Yên đang quỳ ở đây làm gì? Muốn xin Phong Nguyệt nhường suất ra nước ngoài cho à?”

Thái Dật Hàn vừa định mở miệng nói gì đó thì chợt khựng lại, ngơ ngác nhận ra ẩn ý trong lời của An Đàm.

Anh ta quay sang nhìn tôi, không dám tin:

“Phong Nguyệt… em định ra nước ngoài thật sao?”

Cuối cùng thì anh ta cũng nhận ra rồi — tôi sắp rời khỏi anh ta thật.

7

An Đàm không thèm để ý đến Thái Dật Hàn hay Cốc Chỉ Yên nữa.

Với tư cách là người đứng đầu tổng đội cứu hộ trong nước, ông luôn công tư phân minh, đúng sai rạch ròi.

Đối với kiểu người như Cốc Chỉ Yên — năng lực không có, chỉ biết gây chuyện — ông sẽ không bao che.

Còn Thái Dật Hàn, dù từng lập công, nhưng nếu cứ tiếp tục mù quáng như thế, ông cũng sẵn sàng phế bỏ không chút nể nang.

“Phong Nguyệt, tôi đến là để thông báo với cô — điều lệnh của cô đã được duyệt, thủ tục đã hoàn tất. Về thu dọn hành lý đi, chuẩn bị xuất phát.”

Tôi gật đầu, trang nghiêm cúi người cảm ơn:

“Cảm ơn đội trưởng An, tôi sẽ không phụ kỳ vọng.”

Thái Dật Hàn lao đến, nắm chặt lấy cánh tay tôi như thể sợ tôi biến mất ngay lập tức, ánh mắt đầy tức giận lẫn hoảng loạn:

“Kỷ Phong Nguyệt! Anh không cho em làm loạn! Chúng ta sắp kết hôn rồi! Giờ em sang đội quốc tế thì anh phải làm sao?!”

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt như đang nhìn một túi rác, giọng dửng dưng đến lạnh lùng:

“Anh nhầm rồi. Chúng ta đã chia tay. Ai sắp cưới với anh chứ? Anh tự mình diễn thì đừng lôi tôi vào nữa.”

Kể từ khi biết tôi sắp điều sang đội quốc tế, Cốc Chỉ Yên chẳng thèm đóng kịch nữa — vẻ mặt mang theo chút kiêu ngạo, như thể chiến thắng đã nằm chắc trong tay:

“Chị Nguyệt, ban đầu em còn nghĩ chị chỉ không thích em, không ngờ chị lại nhẫn tâm như vậy với anh Hàn! Sao chị có thể bỏ rơi anh ấy vào lúc này chứ?!”

Quả nhiên, Thái Dật Hàn vừa nghe xong đã lại bị tẩy não ngay, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ:

“Thảo nào dạo này em cứ kiếm chuyện vô cớ! Thì ra là đã tính đường rút lui từ trước, chờ thời cơ để đá anh đúng không? Anh không đồng ý đâu! Em đừng mơ chia tay dễ dàng như vậy!”

Tôi cười thật sự, cười đến mức không kiềm được — bị cái sự vô sỉ của anh ta chọc cười:

“Anh tỉnh táo chút đi. Là anh phản bội trước, đừng làm như tôi là người có lỗi với anh vậy.”

Ánh mắt Cốc Chỉ Yên thoáng lộ vẻ chột dạ, vội chen vào đứng chắn giữa tôi và Thái Dật Hàn:

“Đủ rồi, Kỷ Phong Nguyệt! Chị muốn đi thì cứ đi, anh Hàn không cần chị đâu! Nhưng chị đừng bôi nhọ anh ấy!”

Thấy có người đứng về phía mình, Thái Dật Hàn lập tức ưỡn thẳng lưng, giống như vừa được tiếp thêm sức mạnh.

Tôi vốn định không lật lại mấy chuyện dơ dáy kia, nhưng đến nước này… cũng chẳng cần giữ thể diện thay họ nữa.