Chương 9 - Mười Năm Sau Khi Chết, Tôi Sống Lại
9
Có người bật cười trêu ghẹo: “So với thiếu gia ấy, thật ra tôi hứng thú với ba cậu ta hơn. Dù hơi lớn tuổi, nhưng khí chất vẫn quá cuốn hút.”
“Cũng đúng đấy. Bao nhiêu năm qua phụ nữ muốn trèo lên giường Trình Việt đâu có ít. Loại kim cương độc thân cỡ này, ai mà không nhắm vào chứ? Có ai quan tâm anh ta có con hay chưa?”
“Chỉ là có con đúng là hơi vướng víu thật. Nếu không có đứa con kia, chắc mấy năm trước nhiều người đã muốn gả cho anh ta rồi.” Có người hạ giọng, “Nghe nói mẹ của thiếu gia nhà họ Trình dù ly hôn với anh ta, nhưng chưa bao lâu sau thì mất. Tôi nghe nói Trình Việt vẫn luôn nhớ mãi không quên.”
Có người cười khẩy: “Dù có nhớ đến đâu thì người ta cũng chết bao nhiêu năm rồi. Đàn ông thì giữ được hình bóng phụ nữ trong lòng được bao lâu chứ? Biết đâu sau lưng vẫn có cả tá tình nhân.”
“Tiếc ghê, nếu không có đứa con kia, tôi thật sự cũng muốn thử xem sao. Chênh nhau mười mấy tuổi thôi mà, anh ta còn có sức hút hơn mấy anh trai trẻ hai mươi mấy ấy chứ.”
“Thử cũng chẳng đến lượt cậu đâu. Tiệc lần này người ta mời riêng Trình Việt, chẳng phải vì nhân vật chính, mà vì anh ta đấy.”
…
Tôi hơi nhướn mày.
Chú ý thấy ở cửa có chút xôn xao – chủ nhà đang ra đón Trình Việt bước vào.
Anh ta mặc âu phục chỉnh tề, quả thật là một người đàn ông đầy sức hút, so với khi còn hai mươi mấy tuổi thì giờ càng thêm trưởng thành chững chạc.
Nhân vật chính của bữa tiệc là một thiếu niên tầm tuổi con trai tôi, nhưng người tiếp đón Trình Việt lại là bố mẹ của cậu bé cùng cô con gái lớn – một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Ánh mắt cô ấy nhìn Trình Việt vừa e thẹn vừa ngưỡng mộ.
Chồng cũ của tôi, đúng là được săn đón hơn tôi tưởng.
Bỗng có một người bước đến gần tôi, điều đầu tiên đập vào mắt là bàn tay có các khớp xương rõ ràng.
“Chào em, người đẹp. Anh thấy em quen lắm. Mình đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” – Câu mở đầu kinh điển như trong sách tán gái.
Tôi quay lại, thấy là một gương mặt khá nổi bật và tự tin.
Một chàng trai trẻ.
Tôi chăm chú nhìn một lát rồi bỗng cười khẽ:
“Tôi cũng thấy cậu quen lắm. Cho hỏi họ gì vậy?”
“Tôi họ Diệp.”
“Cậu là em trai của Diệp Thường Hằng?” – Tôi nhớ lại – “Diệp Minh Viễn?”
Chàng trai kia thoáng sững người, rồi ngạc nhiên nói:
“Cô thật sự biết tôi à? Không đúng, cô quen anh tôi hả?”
“Cô với anh tôi là gì với nhau vậy? Anh tôi gần bốn mươi rồi, có vợ con rồi đó, cô không thể thích ảnh được nha!” – Chưa để tôi kịp trả lời, cậu ta đã thao thao bất tuyệt – “Tôi với anh tôi cũng giống nhau lắm đó, cô nhìn thử tôi đi?”
…
Nhà họ Diệp này, có thể đẻ ra một người bình thường được không vậy?
Tôi vẫn nhớ Diệp Minh Viễn hồi đó chỉ mới hơn mười tuổi, còn học cấp hai, lần họp phụ huynh nài nỉ anh trai mình đi họp thay.
Còn Diệp Thường Hằng – anh trai cậu ta – là một trong những người từng theo đuổi tôi.
Sau đó hai nhà còn có hợp tác làm ăn nên dù không thành đôi cũng vẫn giữ quan hệ khá tốt.
Trước khi tôi và Trình Việt kết hôn, anh ta vẫn kiên trì muốn tôi suy nghĩ lại mà chọn anh.
Nhưng những chuyện đó đều là quá khứ rồi, còn cậu em trai của người từng theo đuổi tôi – trong ấn tượng của tôi chỉ là một cậu nhóc tầm tuổi con trai tôi – giờ cũng đã lớn, và còn dám tới tận đây tán tỉnh tôi.
Thẩm mỹ của nhà họ Diệp đúng là thống nhất đến kỳ lạ.
“Không cần đâu, tôi không có hứng thú với cậu.” – Tôi nói thẳng.
Chàng trai trẻ bị từ chối cũng chẳng tỏ ra xấu hổ gì, còn nói thêm:
“Không sao, làm bạn trước cũng được mà?”
Cậu ta còn định tiếp tục tự tiếp thị bản thân?
“Hay thế này đi, anh tôi cũng đang ở đây, để tôi đưa chị qua gặp nhé?”
Nghe vậy, tôi khựng lại.
Diệp Thường Hằng cũng ở đây à… Dù sao sau này cũng phải gặp, hai nhà vẫn đang hợp tác, mà tôi thì sắp quay lại tiếp quản công ty, điều chỉnh hợp đồng là điều chắc chắn. Gặp sớm cũng không sao.
“Được thôi.”
Diệp Minh Viễn lẩm bẩm:
“Thấy gặp anh tôi là vui liền ha?”
Tôi liếc cậu ta:
“…Tôi với anh cậu không có bất kỳ quan hệ tình cảm nào cả.”
“Vậy hai người là quan hệ gì?”
“Hợp tác làm ăn.” – Nói chính xác thì tôi là khách hàng lớn của nhà họ Diệp.
Ngay cả sau khi tôi ‘chết’, hai bên vẫn tiếp tục hợp tác.
“Chị là người của công ty nào? Sao tôi chưa từng gặp?”
Tôi vừa nhìn quanh hội trường tìm bóng con trai, vừa tiện miệng đáp:
“Gặp rồi.”
Chỉ là cậu ta đã quên mất thôi.
“Không có mà, lúc nào chứ…” – Giọng Diệp Minh Viễn đột nhiên dừng lại. Cậu ta chỉ về phía trước, nơi một người đàn ông đang đứng ở góc vắng nói chuyện điện thoại:
“Kìa, anh tôi.”