Chương 3 - Mười Năm Sau Khi Chết, Tôi Sống Lại

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Trình Việt là con riêng của vợ kế trong lần tái hôn của cha họ. Không phải ngoại tình gì, nhưng Trình Thuật là con cả, gia đình chọn anh ta làm người kết hôn với tôi.

Chỉ là anh ta chẳng ra gì. Trước ngày cưới chưa đầy ba tháng, tôi bị nhân tình của anh ta, bụng đã to vượt mặt, đến tận nơi tìm tôi gây sự.

Tôi là con một, tài sản trong tay còn giá trị hơn gấp mấy lần cái gã “vị hôn phu” kia. Tôi việc gì phải nhịn?

Để không huỷ hôn ước, nhà họ Trình đưa ra phương án đổi chú rể.

Và thế là Trình Việt, khi đó mới 20 tuổi, trở thành chồng tôi.

Con trai tôi theo họ mẹ, là điều đã được đồng ý từ khi đó.

“Anh Hằng ơi, có một chị đẹp gọi anh kìa, anh quen à?”

Cùng lúc đó, tôi thấy đứa con trai xa cách mười năm cuối cùng cũng nhìn về phía tôi.

Rồi là một khoảng im lặng không ngắn.

Tôi thấy gương mặt nó hiện lên những biểu cảm phức tạp và thay đổi liên tục.

Ban đầu là ngạc nhiên, rồi lại cau mày.

Đột nhiên, nó quay sang hỏi lũ bạn phía sau:

“Các ông có thấy cô ấy không?”

“Thấy chứ! Anh nói gì kỳ vậy? Người đứng lù lù trước mặt thế ai lại không thấy?” – Đám bạn lơ ngơ chẳng hiểu gì.

Nhưng Tống Nghiêm Hằng vẫn níu lấy một đứa khác, hỏi tiếp:

“Cô ấy mặc đồ gì? Trông như thế nào?”

Câu hỏi này lại càng khó hiểu.

“Áo sơ mi trắng, quần jeans xanh nhạt, trông bình thường thôi, nhưng mắt đào hoa y như anh. Dưới mắt trái còn có nốt ruồi nhỏ nữa. Nói chung là xinh lắm.” – Thằng nhóc kia vừa trả lời, còn quay sang cười với tôi.

Tôi nghe thấy chính miệng con trai mình thì thào một câu:

“Không phải ảo giác… cũng không phải gặp ma?”

Rồi nó gan to tày trời, giơ tay… nhéo mặt tôi một cái.

“…”

Sự nghiệp chặn người đánh lộn của cậu nhóc tóc vàng chính thức bị phá sản.

Giữa ánh nhìn khó hiểu của đám bạn cùng tuổi, tôi dắt Tống Nghiêm Hằng rời đi.

Chúng tôi vào một quán ăn nhẹ gần đó.

Ánh mắt tôi vẫn luôn dõi theo cậu thiếu niên đang ngồi trước mặt.

Nó đã cao hơn tôi, nhưng người vẫn khá gầy. Có vẻ bình thường ăn uống chẳng ra sao.

Môi nó mấp máy, nhưng mãi vẫn không nói ra lời.

“Từng ấy năm qua con sống có tốt không?” – Tôi hỏi.

Tống Nghiêm Hằng nhìn tôi, mắt chớp rất chậm.

Cứ như sợ chỉ cần chớp một cái là tôi sẽ biến mất.

“Con…” – Giọng nó chẳng còn mạnh mẽ như ban nãy nữa, “Mọi người đều nói… mẹ đã…”

Câu nói còn chưa dứt, cổ họng nó đã nghẹn lại, và vành mắt cũng đỏ hoe.

Tôi biết, một đứa trẻ lớn lên thiếu bóng mẹ, nhất định sẽ trải qua rất nhiều nỗi tủi thân và bất lực.

Tôi không thể kỳ vọng bố nó có thể bù đắp được khoảng trống của người mẹ đã khuất.

Khi 5 tuổi, Tống Nghiêm Hằng rất bám tôi, nhỏ nhắn, ngoan ngoãn.

Cậu bé môi đỏ răng trắng trong ký ức, giờ đã trở thành một thiếu niên ngổ ngáo với mái tóc vàng rực rỡ.

Tôi im lặng một lúc.

Nhưng bao năm qua tôi không hoàn thành trách nhiệm dạy dỗ mà một người mẹ nên có, nên cũng chẳng có tư cách trách con mình vì sao lại lớn lên thành ra như thế.

“Nghiêm Hằng, mẹ không cố ý rời xa con.”

Một thiếu niên 15 tuổi đã đủ khả năng hiểu rất nhiều chuyện, vì vậy tôi có thể giải thích cho con nghe tôi đã đi đâu suốt những năm qua.

Nói một cách nào đó, bảo tôi “đã chết” cũng không sai.

Vì mười năm trước, đó là một canh bạc.

Nằm xuống không có nghĩa là chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Không ai có thể đoán trước được sự thành công của mười năm sau.

Khi ấy tôi đâu biết y học sẽ phát triển đến mức nào, căn bệnh của tôi có chữa được không, hoặc đến khi có thể chữa, liệu phương pháp “ngủ đông” đó có thật sự đánh thức được tôi không…

Mọi thứ đều là ẩn số.

Chỉ cần có một sự cố nhỏ xảy ra trong quá trình ấy, trên thế giới này đã không còn tôi nữa rồi.

“Vậy… mẹ đã ngủ suốt mười năm?”

Cậu thiếu niên tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng sự kinh ngạc thì hiện rõ mồn một.

“Thảo nào… mẹ trông chẳng khác gì hồi trước…”

Tôi mỉm cười:

“Con còn nhớ mẹ hồi đó trông như nào cơ à? Khi đó con còn bé xíu thế này.”

Tôi vừa nói vừa giơ tay ước chừng chiều cao của con khi còn nhỏ.

Tống Nghiêm Hằng quay mặt đi, có chút ngượng ngùng:

“Trong nhà có ảnh.”

Nghe con nói đến “nhà”, tôi khựng lại một chút rồi hỏi:

“Ba con dạo này sống thế nào? Ông ấy đối xử với con tốt chứ?”

Người ta nói “một ngày làm vợ chồng, trăm ngày nên nghĩa”, năm đó tôi và Trình Việt chia tay không mấy êm đẹp.

Nhưng từng ấy năm đã trôi qua chắc giờ anh ta cũng có cuộc sống riêng rồi.

“Cũng… bình thường thôi.”

Biểu cảm của con trai có vẻ không muốn nhắc đến người đó.

“Bình thường là sao? Hai người không hay gặp nhau à?”

Tôi tiếp tục hỏi.

“Ba con tái hôn rồi à? Có em trai, em gái gì không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)