Chương 14 - Mười Năm Sau Khi Chết, Tôi Sống Lại
14
Tôi không định bắt đền gì, chỉ là trong đó có vài món khá đắt, nếu còn thì tôi muốn lấy lại.
Anh ta trả lời:
[Mọi thứ vẫn còn trong phòng, anh chưa động đến, em muốn lấy thì cứ lên lấy.]
?
Ý anh ta là… mười năm nay sống một mình trong căn phòng đó, giữ nguyên đồ đạc của một người “đã chết”?
Anh này đúng là có vấn đề thật rồi.
Tôi lên lầu, đẩy cánh cửa, một lần nữa bước vào căn phòng từng là của mình.
Lần trước vào thì tối om không thấy gì.
Lần này mới phát hiện, cách bài trí bên trong… gần như không thay đổi gì so với mười năm trước.
Tôi vào phòng để đồ, thấy mấy chiếc túi xách và giày cao gót yêu quý của mình vẫn nằm ngay ngắn trong tủ kính.
Chúng ở đó suốt mười năm như chưa từng bị rời khỏi vị trí.
Nhiều món trong số đó giờ đã thành hàng hiếm.
Trong tủ quần áo, quần áo nam và nữ vẫn treo xen kẽ, giống như… căn phòng này luôn có một bà chủ vậy.
Ngay cả mỹ phẩm và đồ dưỡng da đã hết hạn trên bàn cũng vẫn còn nguyên.
Dù có người dọn dẹp định kỳ, vẫn không ai đụng vào chúng.
Tôi lặng người. Tâm trạng rất khó tả.
Những thứ này giờ tôi cũng không biết nên dọn đi đâu, tạm thời đành để vậy.
Khi đi ngang tủ đầu giường, tôi nghĩ có thể bên trong còn giấy tờ cũ gì đó, liền mở ra xem.
Quả nhiên, có bằng lái xe của tôi.
Ngoài ra… còn một xấp sổ khám bệnh trắng.
Tên ghi trên đó là Trình Việt.
Lẽ ra tôi không nên xem tiếp, nhưng lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều, cứ thế lật ra đọc.
Tay tôi bắt đầu run nhẹ.
Trầm cảm mức độ trung bình.
Thời gian chẩn đoán: chín năm trước — tức là một năm sau khi tôi rời đi.
Ở ngăn kéo khác còn có một loạt lọ thuốc.
Tiếng cửa mở đột ngột cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn thấy Trình Việt bước vào.
Ngăn kéo và sổ khám bệnh tôi chưa kịp đóng lại, tất cả hiện rõ trong tầm mắt anh ta.
“Trình Việt, tôi… xin lỗi, tôi không cố ý xem trộm chuyện riêng tư của anh.”
Tôi không biết phải giải thích sao.
Anh bước lại gần, quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng đặt lại sổ khám rồi đẩy ngăn kéo về chỗ cũ.
“Không sao, xem thì xem thôi.”
Giọng anh vang lên, trầm tĩnh.
“Không phải chuyện gì lớn.”
Anh đỡ tôi đứng dậy.
Ánh mắt tôi vô thức rơi lên người anh…
Trình Việt nhìn bề ngoài thì có vẻ chẳng thay đổi gì nhiều ngoài việc trông càng ngày càng trầm ổn và cuốn hút hơn, thời gian dường như đã quá ưu ái anh ta.
Anh mặc một chiếc sơ mi đen, có lẽ là hàng đặt may riêng, vừa vặn đến mức hoàn hảo.
“Tại sao anh không dọn đồ của tôi ra khỏi phòng?” Tôi hỏi, “Lỡ như sau này anh có người mình thích thì sao? Cô ấy sẽ nghĩ gì?”
“Không có ai khác cả.” Anh trả lời.
Tôi nhìn anh, mấp máy môi: “Còn bệnh của anh…”
“Không sao đâu, tôi vẫn tuân theo chỉ định của bác sĩ.” Giọng anh bình tĩnh đến mức người ta quên mất anh là người đang mang bệnh.
Anh ta không hề giống người bị trầm cảm.
“Tại sao lại mắc bệnh đó?”
Trình Việt nhìn tôi rất lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết nữa. Nửa năm sau khi em rời đi, đôi khi tôi thấy em đứng đó, nhưng em không nói gì cả. Tôi đi khám, bác sĩ nói là trầm cảm.”
“Tống Tri Linh, hôm đó nhìn thấy em, tôi còn tưởng mình lại phát bệnh,” anh khẽ giọng, “nhưng khi thấy mọi người đều nhìn thấy em, tôi mới dám tin là em thật sự đã trở về.”
Trên người anh không có mùi rượu, nhưng trong lúc tôi còn ngẩn người, anh đã đưa tay ôm lấy tôi, cúi đầu, vùi mặt vào bên cổ tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả lên da.
“Tống Tri Linh, tin hay không tùy em, nhưng khi đồng ý ly hôn, tôi chỉ mong em sống tốt. Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ kết thúc một cách dứt khoát như vậy.” Anh khựng lại, rồi siết chặt vòng tay. “Tôi hối hận rồi.”
Cái ôm này quá đỗi chắc chắn.
Tôi nhất thời không biết nên nói gì, cũng quên cả việc đẩy anh ra.
Đến khi cảm nhận được làn da ở cổ ẩm ướt, tôi mới luống cuống.
Nước mắt của anh rơi xuống không một tiếng động.
Trái tim tôi cũng theo đó mà thắt lại, âm ỉ đau.
Trước khi nằm vào khoang ngủ đông và mất ý thức, tôi từng nghĩ đến Trình Việt, nhưng chỉ thoáng qua Vì hầu hết tình cảm trên đời đều không chịu được thử thách của thời gian. Tôi tưởng anh sớm đã bắt đầu một cuộc đời mới rồi.
Nước mắt của Trình Việt với tôi, đúng là có chút sức nặng. Khi anh cúi đầu hôn tôi, tôi cũng không né tránh.
Thương một người đàn ông, là chuyện dễ khiến người ta mềm lòng nhất.
Tôi cảm nhận nụ hôn đầy lưu luyến ấy, để nỗi nhớ dần dần lan tỏa.
Tôi nằm trên giường, Trình Việt nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán tôi. Anh chống người nhìn xuống, thì thầm: