Chương 8 - Mười Năm Hôn Nhân Và Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong suốt một tuần sau đó, mỗi ngày Chu Hoài An đều nhận được ảnh và tin tức về hoạt động của Dư Sơ Hạ.

Từ đua xe địa hình, nhảy bungee, đến tiệc tùng xuyên đêm, mỗi ngày cô đều đi với một người đàn ông khác nhau.

Về sau, đến trợ lý cũng quen rồi, đưa ảnh ra mà mặt không đổi sắc.

Nhưng dù có ép truyền thông im lặng đến đâu, cũng không thể giấu được mãi.

Đến ngày thứ tám, Chu Hoài An nhận được cuộc gọi từ cha mình.

Giọng ông nghiêm khắc: “Con với Dư Sơ Hạ rốt cuộc là chuyện gì? Con không phải kẻ thiển cận, chắc hiểu rõ loại tin đồn này mà lan ra thì Chu thị sẽ lãnh hậu quả gì.”

Chu Hoài An đứng trước cửa kính lớn, nét mặt nặng nề: “Con biết, thưa ba. Con sẽ xử lý.”

Cúp máy xong, anh lập tức gọi cho Dư Sơ Hạ.

Nhưng điện thoại đã bị cô chặn số từ lâu, không thể liên lạc.

Gương mặt Chu Hoài An càng lạnh hơn.

Anh cầm áo khoác, chuẩn bị rời khỏi văn phòng. Trợ lý đi tới: “Chu tổng, anh về nhà lấy đồ rồi đi chùa tu như mọi tháng à?”

Chu Hoài An khựng lại: “Hôm nay là mùng mấy?”

“Mười tám.”

Ngày rằm và mười sáu mỗi tháng, anh đều đến chùa tu hành — chưa từng quên.

Nhưng lần này, đã qua ba ngày anh mới nhận ra.

Cuộc sống anh xưa nay luôn được hoạch định rõ ràng, chưa từng lạc khỏi quỹ đạo.

Chỉ có Dư Sơ Hạ — là biến số duy nhất.

Chu Hoài An xoay chuỗi tràng hạt trên tay, trầm ngâm một lúc: “Không. Tôi về nhà.”

Về đến biệt thự, Chu Phù đã đi học về, đang ngồi trên sofa.

Thấy anh, cô gọi: “Ba.”

Chu Hoài An bước tới: “Có chuyện gì sao?”

Chu Phù rất thẳng thắn, ánh mắt bình tĩnh: “Mẹ không về nữa sao?”

Anh ngừng lại giây lát: “Rồi mẹ sẽ về.”

“Dù sao đi nữa, mong ba sớm giải quyết.” Chu Phù đứng dậy, “Đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến con nữa.”

Giới thượng lưu thì lớn đấy, nhưng tin đồn thì lan nhanh không tưởng. Chu Phù từ nhỏ đã sống dưới ánh mắt kính nể và dè chừng của người khác — mấy ngày nay, tin đồn về mẹ cô khiến cô gần như ngộp thở.

Nói xong, cô khẽ gật đầu với Chu Hoài An, rồi lên lầu.

Chu Hoài An im lặng rất lâu, đang định nhắn hỏi trợ lý về tung tích của Dư Sơ Hạ, thì tin nhắn mới từ trợ lý được gửi đến trước.

Là một bản tin — dòng tiêu đề to đậm nổi bật:

[Con gái độc nhất của Tập đoàn Dư – Dư Sơ Hạ xuất hiện thân mật bên hai trai lạ tại Tam Á, nghi vấn hôn nhân với người thừa kế Chu thị tan vỡ.]

Dưới tiêu đề là bức ảnh — Dư Sơ Hạ nằm giữa ghế dài, tay trái khoác lên vai Lâm Cảnh Bách, tay phải vòng qua cổ Thẩm Thanh Hoàn, cả ba đều cười tươi rói dưới nắng biển.

Chương 10

Khi Chu Hoài An tìm được Dư Sơ Hạ, cô đang mở tiệc trên du thuyền cùng Lâm Cảnh Bách và một nhóm bạn.

Nam nữ ăn mặc mát mẻ, bikini, quần short ngắn, người cầm champagne, người đùa giỡn, bọt rượu bắn tung như mưa trên boong tàu.

Chỉ riêng Dư Sơ Hạ đeo kính râm, ngồi dựa ghế, ngậm ống hút trong ly cocktail, trông rất uể oải.

Lâm Cảnh Bách bước đến, ngồi xổm đối diện cô, ngang tầm mắt: “Sao không chơi nữa?”

“Nghỉ tí.” Dư Sơ Hạ tháo kính râm, híp mắt lại, “Trẻ thật tốt, tràn đầy năng lượng.”

Nếu không xuyên không vô cớ đến đây, giờ này cô cũng đang giống như những người kia — tự do, vô lo, vô nghĩ.

Chỉ một đêm ngủ dậy, cô từ thiếu nữ biến thành vợ người ta. Mà chồng thì chẳng hề yêu mình. Đời đúng là biết trêu ngươi.

Lâm Cảnh Bách ngồi xuống cạnh cô, cười trêu: “Cô chắc chắn muốn ly hôn với Chu Hoài An thật à? Anh ta là ‘thái tử gia’ của giới tài phiệt Bắc Kinh đấy, bao nhiêu người mơ còn không tới lượt.”

Trong đáy mắt Dư Sơ Hạ ánh lên chút giễu cợt: “Đúng là trèo cao thật.”

Cô đứng dậy vươn vai một cái: “Nếu được quay lại mười năm trước, tôi tuyệt đối sẽ không lấy anh ta!”

Vừa dứt lời, quản gia trên du thuyền bước tới khẽ nói: “Cô Dư, có người lái cano đến, muốn lên thuyền. Chúng tôi… không dám ngăn.”

“Không dám ngăn?” Dư Sơ Hạ nhíu mày.

Chưa kịp hỏi tiếp, tất cả mọi người trên du thuyền đồng loạt dừng lại, ánh mắt đều hướng về một phía.

Cô cũng quay đầu nhìn theo, chỉ thấy Chu Hoài An mặc âu phục chỉnh tề, tay cầm tràng hạt Phật, dáng vẻ cao quý lạnh lùng.

Dù thế nào cũng hoàn toàn không hợp với không khí nơi này.

“Dư Sơ Hạ, chúng ta nói chuyện đi.”

Dư Sơ Hạ hơi ngẩn ra, rồi khoanh tay, cong môi cười: “Nghĩ kỹ rồi à? Mang đơn ly hôn đến chưa?”

Chu Hoài An không thích nói chuyện riêng tư trước mặt nhiều người.

Nhưng rõ ràng Dư Sơ Hạ chẳng có ý muốn nói chuyện riêng với anh.

Anh bước tới che chắn ánh nhìn của mọi người, để cô đứng gọn trong tầm bảo vệ của mình: “Em muốn gì có thể nói với anh. Nhưng ly hôn, anh không đồng ý.”

Dư Sơ Hạ bắt đầu thấy phiền, quay đầu nhìn quản gia, giọng nhẹ bẫng: “Cách bờ bao xa rồi?”

“Hai mươi hải lý.”

Cô quay lại nhìn Chu Hoài An, giơ hai ngón tay: “Hai mươi hải lý. Nếu anh bơi về trước tôi, tôi sẽ không ly hôn.”

Lời vừa thốt ra, Lâm Cảnh Bách lập tức bật dậy: “Dư Sơ Hạ, cô điên rồi à?”

Du thuyền chạy hai mươi hải lý cũng mất cả tiếng đồng hồ, bơi bằng sức người? Chưa đi được nửa đường đã chết vì lạnh hoặc kiệt sức rồi.

Nhưng Dư Sơ Hạ vẫn bình tĩnh, ánh mắt còn mang theo vẻ khiêu khích. Cô cược Chu Hoài An sẽ không dám nhận.

Vậy mà, sau vài giây yên lặng, dưới ánh nhìn của bao người — Chu Hoài An thật sự cởi áo vest.

Ngay cả lúc này anh vẫn giữ phép lịch sự: “Làm phiền dẫn tôi đến phòng thay đồ.”

Lâm Cảnh Bách ngơ người ra, bật một câu chửi thề.

Dư Sơ Hạ cũng chết lặng. Ý cô chỉ là muốn anh biết khó mà lui, để đồng ý ly hôn, chứ có thật lòng muốn bơi đâu!

Anh điên rồi sao?

Thấy Chu Hoài An thật sự đi thay đồ, Dư Sơ Hạ lập tức kéo Lâm Cảnh Bách lại, thấp giọng dặn: “Tìm người theo sát. Có gì bất thường thì lập tức kéo cả tôi lẫn anh ta lên.”

Lâm Cảnh Bách vẫn thấy vô lý: “Cô thật sự định đi à?”

Dư Sơ Hạ cũng không muốn, nhưng ở trước mặt bao người, cô không thể là người rút lui trước.

Rất nhanh sau đó, Chu Hoài An bước ra trong chiếc quần short đi biển.

Nửa thân trên lộ rõ vóc dáng rắn chắc, đường nét cơ bắp sắc nét. Tuy làn da hơi trắng do ít tiếp xúc với nắng, nhưng lại không hề yếu đuối.

Chỉ có điều mấy họa tiết sặc sỡ trên quần short khiến anh trông hơi buồn cười.

Dư Sơ Hạ không nhịn được bật cười.

Sắc mặt Chu Hoài An lạnh thêm vài phần: “Bắt đầu chưa?”

“Bắt đầu, bắt đầu.” Dư Sơ Hạ cố nín cười, cùng anh bước lên boong tàu.

“Tùm! Tùm!” Cả hai đồng loạt nhảy xuống biển.

Nước biển sâu lạnh buốt, Dư Sơ Hạ rùng mình, cười không nổi nữa.

Cô quay đầu nhìn, thấy Chu Hoài An vẫn mặt không biến sắc.

Dư Sơ Hạ hít sâu một hơi, bắt đầu nghiêm túc.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)