Chương 17 - Mười Năm Hôn Nhân Và Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Cảnh Bách lần đầu tiên thấy trên đời có người chậm hiểu chuyện tình cảm đến vậy.

Nhưng nghĩ lại — là Chu Hoài An thì… chậm hiểu mới hợp lý.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là vì cô ấy cảm thấy, anh sẽ không bao giờ thích cô ấy.”

“Nói thật, nếu anh đã xác định sẽ cưới cô ấy, sao không thử một lần… thích cô ấy xem sao?”

“Cô ấy thật ra là một cô gái rất tốt, chỉ là sở thích hơi khác người chút. Nhưng lúc nào cũng bị người ta đeo kính màu nhìn, truyền mồm tam bá tứ.”

Ánh mắt Chu Hoài An bỗng lạnh đi: “Anh thích cô ấy?”

Lâm Cảnh Bách ho sặc rượu, vội vàng xua tay: “Không! Không hề! Tôi với cô ấy là tình bạn cách mạng thuần khiết!”

Rời khỏi quán bar, gió đêm đầu hè ẩm ướt thổi táp vào mặt.

Dư Sơ Hạ bỗng dưng thấy hơi choáng, bước loạng choạng vài bước rồi vịn vào gốc cây nghỉ một chút.

Giang Tuấn vội đỡ lấy cô: “Chị không sao chứ? Để em đi mua thuốc giải rượu cho.”

“Không cần.” Dư Sơ Hạ lắc đầu, đứng thẳng dậy rồi tựa vào gốc cây, mắt lờ đờ nhìn cậu ta: “Hôm nay là ngày đầu đi làm hả?”

Giang Tuấn khựng lại, không ngờ bị nhìn thấu. Cậu cụp mắt, hơi ngại ngùng gật đầu: “Vâng.”

Dư Sơ Hạ lại hỏi: “Nhìn còn nhỏ lắm, đang học đại học à?”

Câu này như cởi trần người ta giữa phố. Giang Tuấn đành ngượng ngùng gật đầu tiếp: “Dạ.”

Dư Sơ Hạ là lần đầu tiên gọi người mẫu nam. Nhưng cô từng thấy người khác gọi rồi — bọn họ phóng túng hơn Giang Tuấn nhiều, bị điểm tên cái là nhào lên liền.

Vậy nên cô mới gọi Giang Tuấn đến bên cạnh.

Cô lôi trong túi ra một điếu thuốc, chật vật mãi vẫn không châm được lửa, cuối cùng phải để Giang Tuấn giúp cô bật hộp quẹt.

Cô nhả ra một hơi khói: “Đừng làm nghề này nữa, về học đàng hoàng đi. Lún sâu rồi, không dễ quay đầu đâu.”

Giang Tuấn siết chặt hộp quẹt, vừa do dự vừa rối rắm: “Nhưng… em cần tiền học.”

Dư Sơ Hạ cười nhạt — đúng là tiền, thứ khốn nạn nhưng hữu dụng.

“Tôi trả cho cậu.”

Giang Tuấn ngước mắt, không tin nổi: Tại sao? Hoặc là… em có thể làm gì giúp chị? Em không thể nhận tiền không như vậy.”

Dư Sơ Hạ nghĩ một lát: “Vậy thì… hẹn hò với tôi đi.”

Chu Hoài An vừa hay nghe được câu đó lúc đuổi kịp đến nơi.

Chương 22

Giang Tuấn đứng chôn chân tại chỗ vì câu nói của Dư Sơ Hạ, còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng cao lớn của một người đã che hết ánh đèn phía trên đầu cậu.

“Cô ấy say rồi, lời nói không tính.” Chu Hoài An lạnh nhạt cất tiếng. Không cần dọa nạt, không cần lời nặng — chỉ riêng sự hiện diện của anh thôi cũng khiến không khí quanh đó lạnh hẳn.

Thật ra anh không cần nói gì, Giang Tuấn cũng đã không dám nhúc nhích.

Con người ta đôi khi cách biệt nhau là như vậy — thứ cậu đánh đổi tất cả để có, người khác sinh ra đã nắm trong tay.

Giang Tuấn nghĩ đến chuyện Dư Sơ Hạ hứa sẽ hỗ trợ tiền học cho mình, lưỡng lự hỏi: “Anh… anh với chị ấy là quan hệ gì?”

Lúc này Dư Sơ Hạ đã say đến không biết trời trăng mây gió là gì. Nếu tỉnh, chắc chắn cô sẽ hét lên rằng cô với Chu Hoài An chẳng có quan hệ gì cả.

Nhưng bây giờ — đến lúc bị bế ngang người đi còn không biết.

“Tôi là hôn phu của cô ấy.” Chu Hoài An đứng dưới ánh đèn, nhìn thẳng vào Giang Tuấn, đôi mắt tối lạnh như đang nói: Cậu có thể cút rồi.

Giang Tuấn siết chặt tay: “Nhưng…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Chu Hoài An đã nghiêng đầu ra hiệu cho Nam Diễm.

Nam Diễm lập tức bước tới: “Anh Giang đúng không? Học phí đại học của anh sẽ được tổng giám đốc Chu tài trợ dưới danh nghĩa quỹ từ thiện. Mời anh theo tôi làm thủ tục.”

Giang Tuấn hoàn toàn đơ người: “A… được.”

Lúc cậu định thần lại, Chu Hoài An đã ôm Dư Sơ Hạ rời đi.

Chiếc xe Hồng Kỳ màu đen nhanh chóng biến mất vào đêm tối.

Trong xe, vì Nam Diễm bị giữ lại giải quyết việc của Giang Tuấn, Chu Hoài An đành phải tự lái.

Anh tập trung nhìn thẳng phía trước. Bỗng nhiên, một bàn tay nóng rực rơi lên đùi anh.

Chu Hoài An mới phát hiện — người ngồi ghế phụ gần như đã tựa cả người vào vai mình.

“Dư Sơ Hạ, ngồi nghiêm chỉnh, tôi đang lái xe.”

Cô không những không dừng lại mà còn… mò lên xuống, miệng lẩm bẩm: “Cảm giác tốt phết… ông chủ, tôi muốn miếng này!”

…Mua thịt à?

Chu Hoài An hít sâu, vừa lái xe vừa gạt tay cô ra, rồi dùng một tay giữ cô ngồi thẳng lại.

Nhưng một giây sau — cô lại nghiêng người dựa sang.

Chu Hoài An không còn cách nào khác, đành tăng tốc chạy về biệt thự.

Cuối cùng cũng về đến nơi, anh mới thở phào một hơi, chuẩn bị xử lý cô.

Anh đỡ cô dậy, nhìn kỹ gương mặt say ngủ — rõ ràng là đang ngủ thật, nhưng lúc sờ người anh thì tỉnh rụi, đâu giống say.

Chu Hoài An nghi ngờ cô đang giả vờ ngủ, nhưng lại không có bằng chứng.

Anh lại bế cô lên, bước vào biệt thự.

Không phải biệt thự của Lâm Cảnh Bách. Mà là… biệt thự của chính anh.

Anh đặt cô lên giường trong phòng mình.

Nếu bây giờ Dư Sơ Hạ tỉnh dậy, có lẽ sẽ tưởng mình xuyên về sáng hôm ấy tám năm sau.

Vì cách bài trí trong phòng — giống hệt tám năm sau.

Chu Hoài An định quay đi tắm, vừa nhấc chân thì vạt áo bị nắm lại.

Dư Sơ Hạ hé mắt, gắng nhìn rõ người trước mặt.

Khi nhìn rõ rồi, cô mơ màng lẩm bẩm: “Chu Hoài An… tôi muốn ly hôn với anh…”

Chu Hoài An hơi cau mày: “Thực tế là… chúng ta còn chưa kết hôn.”

Không ai ngờ Dư Sơ Hạ bỗng bật khóc và làm loạn: “Anh không thích tôi! Con gái anh cũng không thích tôi! Cả nhà anh chẳng ai thích tôi! Đã thế rồi… tại sao anh vẫn không chịu ly hôn với tôi?!”

Con gái?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)