Chương 3 - Mười Năm Đợi Chờ
Ánh mắt như đèn pha, dán chặt vào tôi.
Bất kể tôi quay đi đâu, đều đụng phải ánh nhìn ấy.
Cảm giác như bị tra tấn.
Mỗi khi tôi không chịu nổi, định hỏi cậu một câu, thì cậu ta lại xoay người rời đi.
Càng lớn càng thích làm màu.
Sự kiện diễn ra tốt hơn mong đợi.
Phần cuối có một tiết mục mô phỏng tình huống tự vệ thực tế.
Dưới sân khấu có nhiều người giơ tay.
Tôi định chọn một người trông có vẻ dễ phối hợp.
Không ngờ MC nhanh mắt, hớn hở nói:
“Tổng giám đốc Giang cũng giơ tay! Chúng ta hãy mời anh ấy lên sân khấu!”
14
Tôi đã đề phòng cậu ta phá đám, không ngờ cậu ta tự nguyện lên.
Cậu ta bước lên sân khấu đầy phong độ, bên dưới, các nữ khán giả lén xôn xao.
Cậu ta giơ tay, ra vẻ “chị muốn làm gì thì làm”.
Tôi để cậu làm kẻ xấu, tôi làm nạn nhân.
Chúng tôi đứng rất gần, tôi có thể ngửi thấy hương trà thoang thoảng trên người cậu.
Một suy nghĩ vụt qua—cậu ta cao hơn trước nhiều rồi.
Cậu vòng tay siết cổ tôi từ phía sau, tôi mượn lực quật ngã cậu.
Do khoảng cách quá gần, khi nghiêng đầu, môi cậu ta lướt qua vành tai tôi.
“Xin lỗi.” Cậu ta nói mà chẳng có chút chân thành.
Khán giả bên dưới bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.
Lúc thực hiện động tác tiếp theo, tôi giật tay cậu ta, nhanh chóng đánh vào yết hầu.
Cậu ta rên khẽ.
Lực không mạnh, chắc chỉ sượt qua da.
Tôi vẫn nhỏ giọng hỏi:
“Có đau không?”
Cậu ta ôm cổ, vô tội lắc đầu:
“Không sao.”
Không sao mà rên cái gì?
Sau đó, mỗi động tác cậu ta đều “ưm” hai tiếng.
Tôi kiểm tra, một sợi lông cũng chẳng rụng.
Cậu ta đang làm nũng.
Mười lăm phút sau, tôi kiệt sức.
Sự kiện cuối cùng cũng kết thúc.
Chúng tôi đang dọn dẹp thì cửa chính tập đoàn bỗng náo loạn.
Một ông lão cầm gậy chỉ vào bảo vệ quát:
“Đây là công ty của tôi, tại sao tôi không được vào?!”
15
Cây gậy chưa kịp giáng xuống, đã bị Giang Tri Viễn chặn lại giữa không trung.
Thấy càng lúc càng có nhiều người vây quanh, cậu kéo ông ta vào văn phòng.
Chuyện nội bộ nhà họ Giang, tôi không có hứng thú.
Nhưng tôi vẫn cần gửi báo cáo phản hồi về buổi phổ cập pháp luật cho Giang Tri Viễn.
Nhìn cánh cửa văn phòng tổng tài đóng chặt, tôi định nhờ thư ký đưa giúp.
Thư ký bất đắc dĩ giơ tay:
“Tổng giám đốc Giang nói tất cả tài liệu của cảnh sát Phương đều cần chị tự mình giao.”
Đúng là có tiền rảnh rỗi sinh nông nổi, đủ thứ thói hư tật xấu.
Tôi ngồi ngoài phòng chờ.
Bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nói, giọng rất to, nhưng không nghe rõ.
Đột nhiên—
“RẦM!”
Một vật gì đó bị đập vỡ, âm thanh vang dội.
Thư ký đã ra ngoài làm việc khác.
Tôi do dự một chút, rồi khẽ đẩy cửa bước vào.
“Chuyện đó…”
Còn chưa nói dứt câu, “CHÁT!”
Tiếng bạt tai vang lên chói tai.
Ông lão cầm gậy chỉ thẳng vào Giang Tri Viễn, giận dữ quát:
“Đồ vong ân bội nghĩa! Mày dám uy hiếp tao?!”
Giang Tri Viễn quệt nhẹ khóe môi, cười lạnh:
“Ông nội đã chọn tôi làm người thừa kế.”
“Ông và đám con riêng, tình nhân của ông đừng mơ bước vào tập đoàn Giang thị.”
“Tôi không ngại vạch trần bê bối của ông cho truyền thông đâu.”
Cơn giận của ông ta càng bốc lên, lại giơ gậy định đánh cậu.
Giang Tri Viễn vẫn đứng yên, chẳng buồn né tránh.
Tôi thở dài—từ ngày gặp lại, cậu ta chưa từng để tôi bớt lo ngày nào.
Cây gậy không rơi xuống người cậu.
Vì tôi đã chắn giữa hai người.
Tôi vẫn mặc đồng phục cảnh sát, trông cực kỳ có sức thuyết phục:
“Thưa ông, bạo lực gia đình cũng là hành vi phạm pháp.”
Tôi từ tốn giữ chặt cây gậy, cất giọng hòa nhã:
“Chúng tôi còn có việc cần trao đổi với tổng giám đốc Giang. Nếu có chuyện gì, hay là để lần sau đi?”
Cách biệt bao năm, tôi đã nhận ra ông ta—cha ruột của Giang Tri Viễn.
Chính là người đã đưa tiền cho tôi năm đó.
Nhưng ông ta không nhận ra tôi, chỉ tức giận hất tay, bỏ đi.
Không gian trở nên yên ắng.
Giang Tri Viễn đột nhiên nắm chặt tay tôi.
“Cậu làm gì…”
Cậu cúi xuống, nhìn lòng bàn tay tôi—nơi vừa chắn gậy, vẫn còn ửng đỏ.
Rồi nhẹ nhàng cúi đầu, thổi lên vết đỏ ấy.
Đôi mắt cậu rũ xuống, nhưng tôi có cảm giác, có thứ gì đó đang sắp vỡ òa.
16
Tôi để mặc cậu thổi lên lòng bàn tay mình, hờ hững nói:
“Bị đánh cũng không biết tránh à?”
Cậu không để tâm, ra hiệu cho thư ký lấy một túi đá lạnh vào.
“Lười tránh.”
Giang Tri Viễn định áp túi đá vào tay tôi, tôi nhận lấy, rồi đột ngột ấn thẳng lên mặt cậu.
Cậu hơi tròn mắt, như thể bị bất ngờ.
Trước đây, khi mới về sống cùng tôi, cậu cũng hay có biểu cảm này.
Như thể mỗi hành động nhỏ tôi làm vì cậu đều là một món quà to lớn, mang theo sự tự ti rằng bản thân không xứng đáng được đối xử tốt.
Dần dần, cậu trở nên cởi mở hơn, không còn ánh mắt thận trọng đó nữa, mà chỉ vui vẻ ôm chầm lấy tôi xoay vòng.
Tôi đã từng nói với cậu, cậu xứng đáng.
Thế nhưng, sau bao năm, biểu cảm ấy lại xuất hiện, khiến tim tôi nhói đau như bị kim châm.
Tôi bước lên một bước, giữ túi đá lại, bất lực hỏi:
“Giang Tri Viễn, sao cậu lại sống thành ra thế này?”
Cậu cười khẽ, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười:
“Không có chị, cũng chẳng khác gì.”
Sợ tôi mỏi tay, cậu lấy lại túi đá, nhưng vẫn không buông tay tôi.
Một lúc sau, như thể cuối cùng lấy đủ can đảm, cậu hỏi điều đã nặng trĩu trong lòng từ lâu:
“Chị… còn quan tâm đến em không?”
Tôi đáp:
“Không.”
Ánh mắt cậu thoáng tối sầm lại.
Tôi giơ bàn tay lên, chậm rãi nói tiếp:
“Không quan tâm thì sao lại xông vào chịu đòn thay cậu?”
Chỉ trong khoảnh khắc, cậu siết chặt vòng tay ôm tôi.
Lực mạnh đến nỗi tôi hơi loạng choạng về phía sau để giữ thăng bằng.
Cậu vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở nặng nề như thể vừa trải qua một trận sụp đổ lớn lao.
Đột nhiên, tôi bắt đầu tự hỏi liệu năm đó mình có quá tàn nhẫn với cậu không.
Hít một hơi sâu, tôi vẫn nói ra câu đã nên nói từ lâu:
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi vì đã bỏ rơi em.”
Thực ra, lẽ ra tôi nên nói từ ngày đầu gặp lại.
“Không sao.” Cậu đáp nhẹ, nhưng rất nhanh.
Câu này như thể đã chờ sẵn từ lâu, chỉ chờ cơ hội để thốt ra.
Buổi phổ cập pháp luật kết thúc, nhưng Giang Tri Viễn vẫn luôn bám lấy tôi.
17
Cậu như bị bật công tắc nào đó, đột ngột quay lại dáng vẻ dính người ngày bé.
Mỗi ngày, điện thoại tôi có tám trăm tin nhắn, bảy trăm chín mươi chín tin là của cậu.
Tin còn lại là phiếu giảm giá cà phê 9,9 tệ.
Tối nào về nhà, tôi cũng thấy cậu ngồi xổm trước cửa đợi.
Hóa ra, người hàng xóm giàu có mới chuyển vào chính là cậu.
Tôi hỏi có phải ngay từ lần đầu gặp lại cậu đã điều tra địa chỉ của tôi không.
Cậu chạm nhẹ vào mũi, có chút chột dạ:
“Không có, chỉ là tình cờ dọn đến cạnh nhà chị thôi.”
“Thật đấy.”
Cuối cùng, tôi đơn giản đưa luôn chìa khóa nhà cho cậu.
Trước đây, tôi thường xuyên tăng ca, một là vì công việc thực sự bận, hai là vì sự cô đơn khi sống một mình sẽ bùng lên mạnh mẽ vào buổi tối, không cẩn thận sẽ bị nó nhấn chìm.
Nhưng bây giờ, dường như mọi thứ đã khác.
Mỗi khi tôi mệt mỏi đẩy cửa bước vào, căn bếp luôn tràn ngập mùi thơm của món ăn nóng hổi.
Bất kể là bữa tối hay bữa khuya, đều được giữ ấm trong nồi.
Tôi suýt vấp ngã bởi cảm giác “vợ con chờ cơm tối” mà mấy ông cảnh sát lão làng vẫn hay nhắc.
Sự ấm áp đầy hương vị gia đình này nhẹ nhàng xoa dịu trái tim tôi.
Mọi thứ đều quen thuộc, như trở về quá khứ.
Chỉ có điều, hình như… hơi thân mật quá rồi.
Giang Tri Viễn mỉm cười, đưa miếng thịt kho vừa nấu đến sát miệng tôi:
“Nếm thử đi.”
Tôi định tự cầm đũa, nhưng cậu tránh tay tôi, nhất quyết muốn đút.
Tôi đành ăn theo tay cậu.
Lúc vào bếp giúp một tay, tôi cúi xuống cắt rau.
Cậu lại vươn tay lấy đồ trên tủ trên, gần đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim của cậu.
Áp lực từ vóc dáng cao lớn của một người đàn ông bao trùm lên tôi trong thoáng chốc.
Mỗi khi tôi cảm thấy có chút gì đó mập mờ, cậu sẽ đúng lúc rời đi.
Anh chị em nhà người ta cũng thế này sao?
Càng nghĩ càng thấy sai sai, tôi quyết định nhân bữa tối tìm cậu nói chuyện.
Nhưng vừa lúc đó có vụ án, tôi đành nhắn tin bảo cậu tôi không về ăn cơm.
Vô thức hắt hơi một cái, Trình Phi liếc tôi, nói như thần côn:
“Xong rồi, hôm nay chắc chắn chị có chuyện lớn xảy ra.”
18
Người báo án là một bà mẹ, con trai bà bị lạc.
Cảnh sát huy động lực lượng, cuối cùng tìm thấy cậu bé ngồi trên xích đu trong công viên.
Lúc vừa qua giờ ăn, Trình Phi kéo tôi ra quán vỉa hè ăn hoành thánh.
Tôi ăn một miếng, cảm thấy bình thường.
Bất giác bật cười—cái miệng của tôi bị Giang Tri Viễn chiều hư mất rồi.
Vừa ăn, tôi vừa tiện hỏi Trình Phi:
“Bên tập đoàn Giang thị sao rồi? Nội bộ lục đục à?”
Trình Phi đã ở sở lâu năm, thông tin cập nhật hơn bất kỳ ai.
Anh ta nhướn mày, như tìm được chỗ để trút cơn thèm tám chuyện:
“Chị tìm đúng người rồi đấy.”
Ba miếng hoành thánh vào bụng, anh ta lau miệng, bắt đầu kể:
“Nhà họ Giang ấy hả? Rối như tơ vò.”
“Giang Tri Viễn, người mà chị quen ấy, là người ông cụ Giang coi trọng nhất.”
Tôi gật đầu.
“Năm xưa tranh quyền trong tập đoàn, có người làm trò khiến cậu ta mất tích.”
“Bốn, năm năm không ai biết cậu ta ở đâu.”
Tôi biết. Cậu ta ở chỗ tôi.
“Lúc đó, tập đoàn Giang rơi vào tay ba của Giang Tri Viễn.”
“Sau này, cậu ta được đón về, nhưng chưa kịp làm gì thì ông cụ Giang lăn ra bệnh mất.”
Tôi hỏi tiếp:
“Bây giờ thì sao?”
Trình Phi lắc đầu, mặt đầy tiếc nuối:
“Ba cậu ta luôn muốn kiểm soát cậu ta. Đánh chửi là chuyện thường, còn cắt đứt mọi mối quan hệ của cậu ta.”
Tôi dừng lại, siết chặt ly nước.
“Mẹ cậu ấy đâu?”
Trình Phi thở dài:
“Bị ông Giang cắm sừng, tức giận mà sinh bệnh qua đời từ lâu rồi.”
Tim tôi trầm xuống.
Người từng rất ngoan ngoãn ấy… đã chịu bao nhiêu khổ cực để trở thành thế này?