Chương 10 - Mười Năm Chờ Đợi Một Đám Cưới Tan Vỡ
10
Nhưng tiếc rằng, dù dây chuyền vẫn nguyên vẹn, cái bình hoa đã vỡ thì chẳng bao giờ ghép lại được.
“Yến Vân Trạch, đừng dùng tôi làm cái cớ nữa. Không ai giống tôi cả, là chính anh đã để tình yêu dành cho tôi không còn duy nhất nữa rồi.”
“Không! Tình yêu anh dành cho em là duy nhất!”
Tôi bật cười, dùng ngón tay khẽ nâng sợi dây chuyền lên, khóe môi tràn đầy châm biếm:
“Anh dám nói sợi dây chuyền này là độc nhất sao?”
Ánh mắt anh né tránh, khóe miệng run rẩy, chỉ phát ra âm thanh yếu ớt như muỗi vo ve.
Nỗi thất vọng cùng cực khiến tôi lấy điện thoại ra, đưa cho anh xem một tấm ảnh.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Duyên Duyên đeo sợi dây chuyền giống hệt, mặt mày đầy đắc ý.
Đằng sau là hàng loạt bức ảnh, anh và cô ta quấn quýt bên nhau.
Tình yêu chân thành bị bóc trần, lưng thẳng tắp của Yến Vân Trạch từng chút một sụp đổ.
Cả người anh chìm trong tuyệt vọng sâu thẳm.
“Vậy là, A Tự, em thật sự không cần anh nữa sao?”
Tôi buông lỏng tay, sợi dây chuyền rơi xuống, theo cơn gió lạnh bị chôn vùi trong tuyết trắng.
Ảnh chụp đề ngày hôm đó – ngày chúng tôi từng ấn định tổ chức hôn lễ.
Nhưng anh lại vì tham dự tiệc tốt nghiệp của Duyên Duyên, mà không ngần ngại hoãn lại đám cưới.
Dưới ánh mắt hâm mộ của bao người, chính anh đã đeo cho cô ta sợi dây chuyền “độc nhất vô nhị” ấy.
Cũng trong đêm đó, anh uống rượu đến phát bệnh. Tôi từ bỏ suất du học hiếm có, chạy đến bệnh viện chăm sóc anh.
Vậy mà chỉ vì tôi trách mắng Duyên Duyên vài câu, anh đã ném vỡ chiếc đồng hồ tôi tặng, thẳng tay đẩy tôi ra ngoài, mắng rằng tôi chẳng bằng một góc sự dịu dàng của cô ta.
“Đúng, tôi không cần anh nữa. Bởi vì anh không xứng.”
Yến Vân Trạch tuyệt vọng cúi đầu, nhưng vẫn không buông tay tôi.
“A Tự, trời tuyết lớn thế này, đừng đứng ngoài cửa nữa.”
Mẹ mở cửa, ánh mắt quét qua Yến Vân Trạch đầy chán ghét.
Tôi khẽ rút tay ra, tháo nhẫn trên ngón áp út, đặt vào tay anh.
“Không muốn chết thì mau đi hóa trị.”
12. Anh quỳ rạp xuống tuyết, đôi tay đỏ ửng siết chặt chiếc nhẫn kia.
Ngày hôm đó, anh đứng ngoài tuyết đến tận khuya cũng không chịu rời, để rồi cả người bị lạnh đến phát bệnh.
Ông ngoại chỉ sơ cứu qua loa, sau đó đưa anh lên xe cấp cứu.
Từ đó, tôi không còn gặp lại anh nữa.
Tôi hiểu rõ bệnh tình của Yến Vân Trạch – cho dù hóa trị cũng chỉ là kéo dài thêm chút thời gian sống.
Đêm giao thừa, tôi nhận được một món quà từ người lạ gửi đến. Tôi không mở, chỉ đưa mẹ xử lý tùy ý.
Và tôi cũng nhìn thấy điều bất ngờ mà ông ngoại từng nói.
Một bông dược thảo trong suốt, lấp lánh, trên đó kết thành một quả trĩu nặng.
Tôi ngỡ ngàng nhìn ông, ông chỉ mỉm cười thản nhiên:
“Đôi khi, công sức chưa chắc đã là tốt nhất. Chuyện tình cờ lại có khi thành kỳ tích.”
Ông đưa quả dược liệu cho tôi. Sau nhiều lần do dự, cuối cùng tôi vẫn gửi nó cho Yến Vân Trạch.
Kết quả thế nào, tôi không còn quan tâm.
Vài năm sau, tôi tham dự đám cưới của Tống Tuyết. Cô ấy mời tôi làm phù dâu nhưng tôi từ chối, chỉ chọn ngồi lặng lẽ như một khán giả.
Nhìn chú rể vì lấy được người mình yêu mà khóc nghẹn, Tống Tuyết cũng rưng rưng, nhưng vẫn giơ tay lau đi nước mắt cho anh.
Lần đầu tiên, tôi mới thấy ở người khác cảnh tượng mình từng khao khát biết bao.
Bất giác, mắt tôi ngân ngấn lệ.
Cảm nhận có ánh mắt dõi theo, nhưng quay đầu lại, tất cả chỉ là những gương mặt xa lạ.
Sau hôn lễ, một giọng quen thuộc cất lên phía sau.
Người đàn ông mang theo áy náy, giọng có chút lúng túng:
“Nếu không phải Tống Tuyết nói chắc chị sẽ đến, e rằng tôi chẳng biết khi nào mới gặp lại chị.”
Anh ta đưa tôi một hộp quà:
“Yến Vân Trạch… đã đi rồi. Đây là thứ anh ấy nhờ tôi giao cho chị.”
Tim tôi lỡ một nhịp. Anh ta nói, Yến Vân Trạch không chịu nổi những di chứng của hóa trị, nên vẫn kiên quyết từ chối điều trị.
Anh ta thường xuyên mang cơ thể bệnh tật, đi qua lại giữa hai thành phố chỉ để được từ xa nhìn tôi một lần.
Dược liệu tôi gửi, anh không hề giữ lại mà chuyển thẳng đến nơi làm việc cũ của tôi.
Sau khi qua đời, toàn bộ tài sản của anh được quyên góp dưới tên tôi, làm quỹ nghiên cứu.
Giờ đây, loài dược thảo kia đã được trồng với quy mô lớn.
Trong lòng trống trải, tôi theo đồng nghiệp đến thăm cơ sở nuôi trồng.
Trong nhà kính hiện đại, một biển hoa trắng nở rộ. Đồng nghiệp ngập ngừng mở lời:
“Chị Giang, tuy tôi không ưa gì người đó… nhưng lần này quả thật nhờ có anh ta. Hay là… chị…”
Tôi cúi đầu, lặng lẽ mở hộp quà. Bên trong là một bức ảnh và chiếc nhẫn tôi từng trả lại.
Trong ảnh, Yến Vân Trạch ngồi trên xe lăn, gầy yếu đến mức không còn nhận ra. Trên mặt đeo mặt nạ oxy, nhưng vẫn gắng gượng nở một nụ cười.
Đồng nghiệp kể, ngày hoa nở, anh ta chỉ vào biển hoa, trong mắt tràn đầy khát vọng, tự hào nói:
“Đây chính là tình yêu của A Tự dành cho tôi.”
Sóng mũi tôi cay xè, nhưng chẳng thể rơi nổi một giọt lệ.
Dưới bức ảnh, có một dòng chữ:
【A Tự, anh chưa bao giờ sợ cái chết. Anh chỉ sợ em không còn yêu anh nữa, chỉ sợ chúng ta sẽ chia xa.】
【May mắn thay, anh đã giữ lại được tình yêu của em.】
Rời đi, tôi tình cờ gặp lại Duyên Duyên.
Khuôn mặt cô ta tiều tụy, chẳng còn chút linh động hoạt bát ngày trước.
“Chị A Tự…” – giọng cô ta run rẩy gọi tôi, đưa ra một bông hoa khô héo, đen sạm, gương mặt đầy hoảng loạn.
“Xin lỗi…”
Tôi chỉ mỉm cười, không nhận lấy, lặng lẽ bước lướt qua.
Có những thứ, chỉ khi còn cần mới thấy trân trọng.
Rõ ràng, bây giờ tôi đã chẳng còn cần nữa.
(Hoàn)